Sáng thứ hai.
Tạ Hoằng Văn rời giường, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi học.
Hôm nay đã là thứ hai rồi, thật tốt!
Anh nhanh chóng thay quần áo, sau đó vội vàng rời khỏi ký túc xá mà chạy đến lớp.
Không ngoài dự đoán, anh là người đến lớp đầu tiên.
Anh chưa bao giờ đến lớp sớm như thế này, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Anh biết nếu anh đến lớp sớm thì sẽ bị người khác tìm đến gây chuyện, nhưng bây giờ anh không quan tâm.
Anh phải đến sớm, anh phải đợi Hứa Nhan Du.
Nhưng Hứa Nhan Du lại không đến sớm.
Thời gian dần dần trôi qua, biết bao nhiêu bạn học đã đến rồi nhưng vẫn chưa thấy cô đâu.
Mà mấy bạn học thấy Tạ Hoằng Văn đến sớm thì lại lên tiếng giễu cợt, mỉa mai.
Có một tên nam sinh còn cười ha hả rồi nói: “Sao Tạ Hoằng Văn lại đến lớp một mình thế này? Tô Tấn Bằng đâu rồi? Có phải là cậu ta đá mày đi rồi không?”
Mấy nam sinh khác nghe vậy thì liền hùa vào chế nhạo.
Tạ Hoằng Văn lúc này siết chặt bàn tay, lại đúng lúc thấy Lã Đắc Vũ vào lớp, thế là anh liền trừng mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta bị dọa sợ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý, nghe thấy anh bị chế nhạo thì liền lớn tiếng: “Chúng mày im mồm hết đi!”
Mấy nam sinh nghe vậy thì giật mình, sau đó liền im bặt, cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Lã Đắc Vũ lại lên tiếng quát bọn họ im.
Nếu là bình thường thì đáng lẽ hắn phải vào hùa với bọn họ mới đúng chứ.
Bọn họ không biết rằng lúc này Lã Đắc Vũ đang đổ mồ hôi hột.
Hắn ta vội vàng ngồi vào chỗ, không dám quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn thấy xung quanh yên ắng thì tâm tình cũng bớt khó chịu.
Anh nhìn đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn ra phía cửa ra vào để đợi Hứa Nhan Du.
Không ngờ rằng ngay sau đó, anh đã nhìn thấy Tô Tấn Bằng bước vào lớp.
Anh ấy mặc quần áo đồng phục như bao người khác, thân hình có hơi thấp bé tiều tụy từ từ bước về phía bàn đầu rồi ngồi xuống.
Tạ Hoằng Văn sững người trong giây lát, sau đó liền đứng dậy, đi về phía bàn đầu.
Lúc này Tô Tấn Bằng đang lấy sách vở từ trong cặp ra, bỗng nhiên lại thấy Tạ Hoằng Văn đi về phía mình thì anh ấy liền nhìn Tạ Hoằng Văn.
Không ngờ rằng ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn đã đi đến trước mặt anh ấy rồi hỏi: “Mày là ai?”
Tô Tấn Bằng cảm thấy kỳ lạ.
Hứa Nhan Du đã bảo rằng Tạ Hoằng Văn chính là bạn cùng phòng của cô.
Sau đó, cô còn dặn Tô Tấn Bằng rằng lúc Tạ Hoằng Văn đến nói chuyện thì anh ấy phải trả lời Tạ Hoằng Văn thật cẩn thận, không được để lộ ra rằng anh ấy và cô không phải cùng một người.
Nhưng mà bây giờ Tạ Hoằng Văn lại đi đến hỏi anh ấy là ai, vậy thì phải làm sao?
Lúc này mấy nam sinh bên cạnh lại lên tiếng:
“Gì thế hả Tạ Hoằng Văn?”
“Khổ ghê! Tô Tấn Bằng đã không muốn chơi với mày, mày tìm cậu ấy làm gì chứ?”
Tạ Hoằng Văn không để mấy lời của người khác vào tai.
Anh chỉ nhìn Tô Tấn Bằng, sau đó lớn tiếng: “Tao hỏi mày là ai?”
Tô Tấn Bằng nhất thời bị dọa sợ.
Hai mắt Tạ Hoằng Văn hiện đầy tơ máu, trông vô cùng dữ tợn.
“Tại sao mày dám ngồi ở đây.
Đây không phải chỗ của mày!”
Tô Tấn Bằng nhíu mày, có hơi sợ sệt mà đáp: “Từ trước đến giờ tôi đều ngồi ở chỗ này.”
“Không phải!” Giọng nói Tạ Hoằng Văn có chút run rẩy, “Mày không ngồi ở chỗ này… Mày không phải Hứa Nhan Du.”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì liền nói: “Đúng, tôi không phải Hứa Nhan Du, tên tôi là Tô Tấn Bằng.”
“Không phải!” Tạ Hoằng Văn lớn tiếng, “Mày không phải Tô Tấn Bằng!”
Tô Tấn Bằng: ???
Mọi người trong lớp: ???
Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch lại bước vào lớp.
Thấy Tạ Hoằng Văn đang đứng trước bàn của Tô Tấn Bằng, Đàm Vũ Trạch đang định đi đến phá đám thì đột nhiên lại thấy Tạ Hoằng Văn túm lấy cổ áo Tô Tấn Bằng, quát: “Cút ra khỏi chỗ này!”
Tô Tấn Bằng bị túm cổ áo thì hoang mang.
Mà Đàm Vũ Trạch thấy thế thì liền lao đến, đẩy Tạ Hoằng Văn ra rồi đứng chắn trước mặt Tô Tấn Bằng, sau đó lớn tiếng mắng chửi: “Thằng khốn dơ bẩn! Sao mày dám làm thế với cậu ấy?”
Tạ Hoằng Văn nghiến răng, ánh mắt sắc lẹm chĩa thẳng về phía Đàm Vũ Trạch.
“Mày tránh ra!”
Đàm Vũ Trạch có hơi sợ nhưng vẫn mạnh mồm bảo: “Không tránh!”
Sau đó, anh ta liền quay đầu lại nhìn Tô Tấn Bằng rồi nháy mắt, bày ra dáng vẻ thật ngầu mà nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu.
Đến lúc đó cậu phải báo đáp tôi đấy!”
Tô Tấn Bằng: “...” không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đàm Vũ Trạch lúc này lại quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn rồi khiêu khích: “Cái thứ súc v.ật nhà mày! Tô Tấn Bằng đối xử tốt với mày như vậy mà hôm nay mày dám dùng vũ lực với cậu ấy, đúng là cái loại khốn nạn!”
Mấy bạn học khác cũng lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy!”
Tạ Hoằng Văn lại nhìn về phía Tô Tấn Bằng bằng ánh mắt đe dọa, sau đó nói: “Rời khỏi chỗ đó!”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì liền quay lại nói với Tô Tấn Bằng: “Cậu xem xem, thằng người hầu cậu nuôi quay lại cắn cậu kìa! Hôm nay cậu đừng ở với nó nữa, sang phòng của tôi đi!”
Đàm Vũ Trạch nói dứt câu thì liền nở một nụ cười mà anh ta cho là quyến rũ.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn đã lao đến, đấm mạnh một cái vào mặt anh ta.
Mấy bạn học trong lớp lúc này vừa kinh ngạc vừa kích động, hầu như ai cũng mở to mắt mà xem Tạ Hoằng Văn đánh Đàm Vũ Trạch, chỉ có đám bạn của Đàm Vũ Trạch là kịp