Đàm Vũ Trạch vừa rời đi thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, thầy chủ nhiệm sau đó cũng nhanh chóng lên lớp.
Lớp trưởng đứng lên thông báo sĩ số: “Thưa thầy, hôm nay lớp đủ, 40/40 ạ.”
Thầy chủ nhiệm nghe thấy vậy thì liền nhìn vào bàn đầu tiên trong lớp.
Bàn này là của Tô Tấn Bằng, nhưng bây giờ bàn trống không, không có ai ngồi.
Thế là thầy liền nói: “Bạn Tô Tấn Bằng hôm nay đâu có đi học.”
Lớp trưởng liền đáp: “Thưa thầy, bạn Tô Tấn Bằng có đi học, bạn ấy đang ngồi ở bàn cuối ạ.”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì ngạc nhiên, liền nhìn xuống bàn cuối thì nhanh chóng phát hiện Hứa Nhan Du đang ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn.
Thầy có chút không tin nổi.
Trong mắt thầy Hứa Nhan Du chính là Tô Tấn Bằng, mà Tô Tấn Bằng trầm mặc ít nói, còn yêu cầu thầy cho mình ngồi một mình ở bàn đầu để tập trung học tập.
Còn Tạ Hoằng Văn thì luôn cô đơn ngồi ở bàn cuối, lúc nào cũng bị bạn bè cô lập, không có bất cứ ai đồng ý ngồi với anh.
Vậy mà bây giờ hai người lại ngồi cạnh nhau, làm sao có thể tin nổi chứ?
Thầy chủ nhiệm liền hỏi: “Tô Tấn Bằng, tại sao em lại chuyển chỗ?”
Hứa Nhan Du nghe thấy thầy hỏi thì đứng dậy, đáp: “Thưa thầy, gần đây em hay nghỉ học nên thành tích không tốt lắm.
Vì vậy, em muốn ngồi cạnh bạn Tạ Hoằng Văn để thỉnh thoảng có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ em trong quá trình học tập.”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì liền gật đầu.
Dù sao Tạ Hoằng Văn cũng là người có thành tích đứng đầu lớp, cho nên Tô Tấn Bằng muốn học hỏi anh cũng không phải không có lý, vì vậy thầy chủ nhiệm cũng không nghi ngờ gì.
Chỉ là thầy vẫn hơi ngạc nhiên khi có bạn học lại chịu ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn.
Vì dù sao Tạ Hoằng Văn cũng bị xa lánh bắt nạt, cho nên có được một người bạn cùng bàn cũng là một điều vô cùng khó khăn.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du - bạn cùng bàn mới của Tạ Hoằng Văn lại đang mỉm cười nhìn anh rồi nói thầm: “Vậy là từ nay đây là chỗ của tôi rồi, cậu không đuổi tôi đi được nữa đâu.”
Tạ Hằng Văn nghe vậy thì mím môi, miệng không đáp nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Mấy hôm nữa nhân cách kia quay về thì cậu sẽ tự động chuyển đi thôi.
…
Tiết đầu tiên là tiết Hóa của thầy chủ nhiệm.
Hứa Nhan Du mở cặp sách ra thì mới phát hiện không có sách Hóa, trong cặp chỉ có sách Toán Văn Anh cùng với mấy quyển vở mới tinh.
Hứa Nhan Du liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, thấy anh lấy sách Hóa đặt lên bàn thì cô liền kéo sách ra giữa bàn.
“Cậu cho tôi xem với, tôi quên mang sách rồi.” Hứa Nhan Du nói.
Tạ Hoằng Văn không đáp nhưng cũng không đòi lại sách, để yên cho Hứa Nhan Du xem cùng.
Hứa Nhan Du lại lấy quyển vở mới ra rồi điền tên trường, tên lớp, sau đó là đến họ và tên.
Tuy nhiên, khi điền tên thì cô lại viết tên của chính mình: Hứa Nhan Du.
Tạ Hoằng Văn ngồi bên cạnh vô tình quay sang, nhìn thấy ba chữ “Hứa Nhan Du” này thì liền sững người.
Hứa Nhan Du.
Cái tên này… anh cảm thấy quen quen.
Là ngày xưa đã từng nghe qua ở đâu chăng?
Nhưng khoan đã.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, trong lòng thầm hỏi: Không phải cậu ta tên là Tô Tấn Bằng à?
Hứa Nhan Du lúc này bỗng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Hoằng Văn nên liền ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào quyển vở của mình thì cô lại nhìn xuống quyển vở.
Ba chữ Hứa Nhan Du nhanh chóng đập vào mắt, Hứa Nhan Du bây giờ mới nhớ ra bản thân đã viết nhầm tên rồi.
Tuy nhiên cô cũng không hoảng sợ mà rất bình tĩnh, quay lại nói với Tạ Hoằng Văn: “Ngày xưa chơi game tôi giả làm con gái, thế là tôi liền bịa ra cái tên Hứa Nhan Du này.
Thế nào, tên Hứa Nhan Du này nghe hay không?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì không đáp, liền quay đầu nhìn lên bảng.
Hứa Nhan Du sau đó cũng chú tâm nghe giảng.
Cô 19 tuổi, mới tốt nghiệp cấp ba nên vẫn chưa quên kiến thức.
Bây giờ nghe thầy giảng cũng chỉ coi như ôn lại để nắm vững kiến thức hơn thôi.
...
Buổi trưa.
Đến giờ ăn cơm, các bạn liền nhanh chóng xuống canteen.
Tạ Hoằng Văn cất sách vở xong thì liền lấy thẻ cơm ra rồi đứng dậy.
Hứa Nhan Du tìm được thẻ cơm trong cặp sách nên liền cầm thẻ, nói với Tạ Hoằng Văn: “Hồi sáng cậu cho tôi xem chung sách nên tôi đãi cậu bữa trưa nay nhé!”
“Không cần.” Tạ Hoằng Văn trả lời rồi liền