Vì mấy học sinh kia thì thầm rất nhỏ, lại còn ở khoảng cách xa nên Hứa Nhan Du không nghe thấy gì.
Cô chỉ thấy bọn họ cứ nhìn về phía cô bằng ánh mắt soi mói, thế nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm mà cứ tập trung vào việc ăn uống.
Nhưng đến lúc ăn xong rồi, cô lại phát hiện Tạ Hoằng Văn chỉ ăn cơm và canh chứ chưa động đến mấy món ăn mà cô gắp cho anh.
Cô có hơi không vui, trong lòng thầm mắng anh cứng đầu.
Nhưng sau đó cô vẫn nhẹ nhàng mà nhắc nhở anh: “Đừng để phí đồ ăn, cũng đừng có đối xử tệ với bản thân mình.
Cậu mà không ăn uống đầy đủ thì vừa tự làm hại bản thân, lại còn khiến cho người khác phải đau lòng đấy.”
Nói xong Hứa Nhan Du liền bê khay rời đi.
Đến lúc cô đi khuất, Tạ Hoằng Văn mới lên tiếng, hỏi: “Khiến người khác phải đau lòng ư? Nhưng mà… Ai sẽ đau lòng vì tôi chứ?”
Tạ Hoằng Văn trầm mặc, sau đó lại nở nụ cười tự giễu.
Nhìn đồ ăn mà Hứa Nhan Du gắp cho mình, Tạ Hoằng Văn định đem đổ chúng đi.
Nhưng lại nhớ đến những ngày tháng cơm không đủ ăn, bụng đói cồn cào đến ngất lịm, anh thật sự không nỡ đem đi đổ.
Thế là do dự một hồi, cuối cùng anh cũng cầm đũa gắp ăn.
Ăn đồ mà Hứa Nhan Du cho, anh mới nhớ ra đã rất lâu rồi mình không được nhận từ người khác thứ gì.
Từ khi mẹ nuôi qua đời vì HIV, hàng xóm đều xa lánh anh.
Họ không còn thương hại anh, bởi vì họ cũng cảm thấy anh dơ bẩn, họ sợ anh mắc bệnh rồi lây cho họ.
Vì vậy, khi thấy Hứa Nhan Du gắp đồ ăn cho mình, mặc dù không muốn nhưng trong lòng Tạ Hoằng Văn vẫn cảm nhận được cảm giác ấm áp mà đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được.
Tuy nhiên, rất nhanh anh đã đè ép cái cảm giác đó xuống.
Sự ấm áp mà Hứa Nhan Du dành cho anh, anh nhanh chóng coi nó là sự thương hại.
Giống như bạn thấy một chú chó gầy nhom ở bên đường, bạn sẽ thấy đáng thương mà cho chú chó đó một ít thức ăn.
Chỉ là bây giờ Tạ Hoằng Văn còn không bằng chú chó đó.
Bởi vì rất nhiều người nhìn thấy chó còn cho nó đồ ăn, nhưng còn anh…
Ngoài Hứa Nhan Du ra thì không ai cho anh ăn cả.
…
Buổi chiều.
Giờ ra chơi.
Hứa Nhan Du cất sách vở vào ngăn bàn rồi liền rời khỏi lớp để đi vệ sinh.
Không ngờ rằng cô vừa ra khỏi cửa, một nhóm nam sinh đã đi xuống cuối lớp để gây chuyện với Tạ Hoằng Văn.
“Ê! Thằng HIV, ra ngoài gặp tụi tao một chút.”
Tạ Hoằng Văn lúc này đang làm bài tập, nghe thấy lời khó nghe thì không quan tâm, động tác cầm bút viết vẫn không dừng lại.
Mấy nam sinh thấy vậy thì đã cáu.
Một nam sinh liền giật bút của Tạ Hoằng Văn rồi đe dọa: “Thằng khốn, chúng tao bảo mày ra ngoài.”
Tạ Hoằng Văn không nói không rằng mà giật lại bút, một nam sinh khác liền cướp lấy vở bài tập của Tạ Hoằng Văn rồi uy hiếp: “Mày mà không ra ngoài thì tao xé vở mày.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bàn tay siết chặt nắm đấm, thấy nam sinh kia đang chuẩn bị xé vở mình thì liền nói: “Đặt vở tao xuống rồi tao sẽ ra ngoài.”
“Thằng khốn, con của gái đ.i.ế.m mà dám ra yêu cầu với tao…”
“Tao bảo mày đặt vở tao xuống.” Tạ Hoằng Văn đưa mắt, ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng về phía nam sinh đang cầm vở.
Nam sinh đó nhất thời bị sắc mặt của Tạ Hoằng Văn dọa sợ, nhưng sau đó thì liền vứt vở của anh xuống bàn rồi chỉ tay vào mặt anh: “Thằng khốn, mày ra đây rồi biết tay tao.”
Tạ Hoằng Văn cầm lấy vở của mình rồi đặt xuống ngăn bàn, biết rằng mấy nam sinh kia sẽ không buông tha cho mình nên anh liền đi theo bọn họ ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài của lớp thì mấy nam sinh kia liền lôi anh về phía gần nhà vệ sinh nam.
Chỗ này giáo viên không chú ý nên bọn họ có thể tùy ý bày trò bắt nạt.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đang ở trong nhà vệ sinh nam.
Vừa nãy cô còn suýt nữa đi nhầm nhà vệ sinh nữ, may mà kịp thời nhớ ra mình đang giả trai.
Sau đó cô vào nhà vệ sinh nam thì liền chạy vào buồng vệ sinh rồi tháo nịt ngực ra.
Nịt ngực khiến cô cực kỳ khó chịu, thế nên cô muốn tháo nó ra cho dễ chịu một chút.
Mà lúc này, ở ngoài nhà vệ sinh nam, mấy nam sinh kia đã đẩy Tạ Hoằng Văn vào tường rồi vây xung quanh anh.
Tạ Hoằng Văn lúc này vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt, mấy nam sinh kia thấy thế thì liền mắng chửi.
“Thằng con hoang dơ bẩn này, mày vẫn còn vênh mặt được à?”
“Đừng tưởng bây giờ có Tô Tấn Bằng bảo kê thì mày có thể ngẩng đầu mà nhìn người khác.
Mày vĩnh viễn chỉ là cái thứ dơ bẩn để người khác giẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Những lời như thế này, Tạ Hoằng Văn đã nghe thấy nhiều rồi.
Nhưng lúc này bị sỉ nhục, trong lòng anh vẫn không khỏi sinh ra cảm xúc phẫn uất.
Anh muốn đánh chết những kẻ đang nhục mạ anh,