Cảnh Tạ Hoằng Văn đeo thứ đó, Hứa Nhan Du xấu hổ nhắm tịt mắt, không dám nhìn.
Còn Tạ Hoằng Văn vừa mới đeo xong thì đã tiến về phía cô, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng mà ôm cô lên, cởi bỏ chiếc váy hai dây cô đang mặc trên người.
Chiếc váy sau đó bị vứt vào một góc trên giường.
Cô lại không mặc áo lót nên trên người lúc này chỉ còn có chiếc quần lót.
Nhưng rất nhanh sau đó, chiếc quần của cô cũng bị cởi bỏ, để lộ ra cơ thể mỹ miều mê người của cô, khiến cho ánh mắt khao khát của Tạ Hoằng Văn cứ dính chặt vào cơ thể cô không rời.
Cô là của anh.
Từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô bây giờ cũng là của anh.
Anh mang theo sự chân thành và cuồng nhiệt mà yêu thương, xâm chiếm cơ thể cô.
Đôi môi anh hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cô, rồi lại không ngừng hôn lên khắp nơi trên cơ thể cô.
Tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên, mùi hương ngọt ngào lan tỏa, dạ thịt của anh và cô chạm vào nhau, tạo nên một thứ cảm xúc tuyệt diệu khiến hai người đắm chìm.
Anh lại ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, bàn tay lại đi đến nơi riêng tư đã ẩm ướt của cô.
Sau đó, một ngón tay, rồi hai ngón tay của anh từ từ xâm nhập.
Cô giống như bị luồng điện xẹt qua, cơ thể không ngừng run rẩy, hai tay lại ôm lấy anh, miệng khẽ gọi: “Hoằng Văn… Hoằng Văn…”
Tạ Hoằng Văn liền ngẩng đầu, sau đó lại nhướn người lên hôn Hứa Nhan Du, đầu lưỡi vươn ra hôn l.iếm đôi môi cô rồi lại xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô.
Cơ thể anh thì không ngừng cọ xát, tham lam dán chặt vào cơ thể mềm mại của cô.
Vật cứng rắn dưới thân anh cũng chạm tới nơi riêng tư của cô rồi ma sát, di chuyển lên xuống.
Sau đó, anh lại ghé miệng vào tai cô, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên: “Nhan Du… Cho anh tiến vào, được không?”
Hứa Nhan Du bị giọng nói nhuốm đầy dục vọng của anh mê hoặc.
Cô khẽ gật đầu, giọng nói mê người khẽ cất lên: “Ừm.”
Anh liền mỉm cười, hạnh phúc ôm lấy cô rồi cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô.
Đồng thời, anh lại đẩy hông, từ từ tiến vào bên trong cơ thể cô.
Nhưng nơi ấy của cô thật chật hẹp, khiến cho anh không khỏi có chút đau.
Tuy nhiên, người càng đau hơn là cô.
Cô đau đớn mà nhíu mày, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Anh liền vội vàng kìm nén ngọn lửa dục vọng rồi ôm chặt lấy cô, môi anh hôn lên má cô như muốn làm sự đau đớn trong cô vơi bớt.
Cô thấy vậy thì khẽ mỉm cười rồi ôm lấy anh, thủ thỉ: “Em không sao… Anh tiếp tục đi…”
Anh nghe vậy thì lại hôn lên đôi môi cô, cố gắng khiến cô phân tâm, quên đi đau đớn.
Sau đó anh mới từ từ di chuyển, cố gắng tiến vào trong cơ thể cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh thì đau đớn cũng giảm đi phần nào.
Rồi phần thân cứng rắn anh cũng từ từ chạm đến tấm màng mỏng, sau đó lại từ từ xuyên qua tấm màng rồi đi sâu vào trong cơ thể cô.
Cô đau đớn mà kêu lên, khiến cho anh đau lòng mà ôm cô dỗ dành.
Đến khi cơn đau đã giảm bớt, anh mới để phần thân của mình hoàn toàn vùi sâu trong cơ thể cô, đắm chìm trong cảm xúc ngây ngất mà lần đầu tiên anh được trải nghiệm.
Cô cũng đã bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, bàn tay âu yếm vòng qua cổ anh, đôi chân thon mềm thì vòng qua eo anh.
Anh bị kích thích mà thở dốc, sau đó liền hôn lên cổ cô rồi vùi mặt vào ngực cô, phần thân dưới lại ra vào liên tục trong cơ thể cô, khiến cho cô đê mê, đắm chìm trong ngọn lửa dục vọng.
…
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực Tạ Hoằng Văn, còn anh thì đang ôm cô, để cô gối đầu lên tay mình.
Lúc này, cô đã mặc một chiếc váy ngủ.
Còn anh thì chỉ mặc một chiếc quần đùi, phần thân trên thì để trần, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say.
Lại nhớ đến đêm hôm qua, Hứa Nhan Du không khỏi ngượng ngùng.
Cô của lúc đó hoàn toàn không còn sức lực, mệt lả trong vòng tay anh.
Anh phải bế cô đi tắm rửa, sau đó lại bế cô lên giường rồi dỗ dành cô ngủ.
Đến lúc cô dần dần thiếp đi, bên tai vẫn là giọng nói trầm khàn dịu dàng của anh.
“Nhan Du, ngủ ngon.”
“Nhan Du.
anh yêu em.”
“Nhan Du…”
“Nhan Du…”
Nhớ đến những lời ngọt ngào này, Hứa Nhan Du liền mỉm cười hạnh phúc, sau đó hôn lên ngực anh rồi nói: “Em yêu anh.”
Không ngờ rằng vừa nói dứt lời, cô lại nghe thấy anh ngại ngùng trả lời: “Anh cũng yêu em.”
Hứa Nhan Du: “...” Ngẩng đầu nhìn Tạ Hoằng Văn, ngay lập tức thấy được đôi mắt “vô cùng tỉnh táo” của anh.
“Anh rõ ràng là thức từ lâu rồi đúng không?” Hứa Nhan Du có chút ngượng ngùng vì bị anh phát hiện mình hôn trộm vào ngực anh.
“Sao dậy rồi còn giả vờ ngủ.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì hơi mất tự nhiên mà nói: “Anh… chỉ là muốn ôm em thêm một lát… Sợ em thấy anh tỉnh rồi thì không được ôm nữa nên mới giả bộ ngủ.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du như được dỗ dành bằng mật ngọt.
Cô có chút thẹn thùng mà vòng tay qua eo anh rồi ôm lấy anh, sau đó ngọt ngào nói: “Thật ra… Anh muốn ôm lúc nào cũng được mà.”
Tạ Hoằng