Chủ tịch Tạ lại hỏi: “Vậy cháu có từng nghĩ cho Hoằng Văn chưa? Hoàn cảnh của Hoằng Văn luôn khiến người khác coi thường, khinh miệt.
Nhưng nếu nó là người nhà họ Tạ thì khác, nó có thể sống một cuộc sống mà nhiều người mơ ước, nó có thể kiêu ngạo khi trở thành người thừa kế tập đoàn Tạ Tinh, nó có thể đáp trả tất cả những người đã xem thường nó.
Vậy mà cháu lại không muốn nó theo tôi về nhà họ Tạ, vậy chẳng phải là đang hại nó hay sao?”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại hỏi: “Chú nghĩ Hoằng Văn rất cần những điều mà chú nói ư?”
Chủ tịch Tạ liền trả lời: “Đương nhiên.
Có ai lại không cần tiền tài và vật chất chứ?”
“Đúng.
Ai cũng cần tiền tài và vật chất, Hoằng Văn cũng như vậy.” Hứa Nhan Du nói: “Nhưng chú có biết điều anh ấy cần nhất là gì không?”
Chủ tịch Tạ nhíu mày, không lên tiếng.
Hứa Nhan Du liền nói: “Từ nhỏ anh ấy đã không được yêu thương, mọi người vì hoàn cảnh mà xa lánh, thậm chí bắt nạt anh ấy.
Tính cách anh ấy vì thế mà trở nên trầm lặng, lạnh lùng.
Nhưng mà từ sâu trong lòng, anh ấy vẫn mong đợi bản thân nhận được sự yêu thương.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du liền hỏi chủ tịch Tạ: “Chú có thể cho anh ấy tình yêu thương không?”
Chủ tịch Tạ nghe đến đây thì sững người trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ấy đã cười lạnh: “So với tình yêu thương thì tiền tài và vật chất quan trọng hơn nhiều.
Con người không thể sống mà chỉ cần tình yêu thương đâu.”
“Đúng.
Không có vật chất thì con người khó có thể sống được.
Nhưng mà sống trong nhà họ Tạ mà không có tình thương và sự quan tâm của chú, liệu Hoằng Văn có thể sống bình an, yên ổn không?” Hứa Nhan Du nhìn thẳng vào chủ tịch Tạ mà dõng dạc hỏi.
Chủ tịch Tạ liền cau mày.
“Cháu có ý gì?”
“Cháu có ý gì, chẳng lẽ chủ tịch không biết sao?” Hứa Nhan Du nghiêm mặt, “Chủ tịch đáng lẽ cũng phải biết nếu về nhà họ Tạ, Hoằng Văn nhất định sẽ bị bà Tạ làm khó chứ?”
Nghe thấy vậy, chủ tịch Tạ đang định nói gì đó, nhưng Hứa Nhan Du lại nói tiếp: “Nếu Hoằng Văn bị bà Tạ làm khó, chú có đứng về phía Hoằng Văn không? Hay là chú cảm thấy bà ấy đáng thương, cho nên liền đứng về phía bà ấy mà bảo Hoằng Văn phải nhẫn nhịn?”
Chủ tịch Tạ nghe đến đây thì đã vô cùng khó chịu.
Nhưng Hứa Nhan Du vẫn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Nhẫn nhịn một chút thì cũng được, nhưng có nhiều chuyện không phải chỉ cần nhẫn nhịn là được giải quyết.
Có một số vấn đề tưởng chừng như đơn giản, nhưng thật ra vấn đề đó lại có thể gây chết người.”
“Chủ tịch Tạ à, cháu thật sự yêu Hoằng Văn, cho nên cháu không nỡ để anh ấy dây vào những rắc rối của nhà họ Tạ.
Bây giờ anh ấy ở bên cạnh cháu rất tốt, cháu và anh ấy có thể bảo vệ lẫn nhau, tuyệt đối không để cho bất cứ ai bắt nạt.
Còn nếu chú muốn đón anh ấy về thì cũng được thôi, chú chỉ cần bảo vệ anh ấy thật tốt là được.
Nhưng nếu không bảo vệ được thì chú đừng đón anh ấy về, đừng làm anh ấy tổn thương thêm nữa.”
Hứa Nhan Du nói đến đây thì liền đứng dậy.
“Vị trí người thừa kế anh ấy không cần.
Vì vậy, chú có thể tìm người khác.”
Nói dứt lời, Hứa Nhan Du liền chào chủ tịch Tạ rồi đi xuống tầng.
Chủ tịch Tạ lúc này đã vô cùng tức giận.
Đến lúc thấy Hứa Nhan Du đi khuất, ông ấy liền giận dữ hất văng cốc nước trên bàn xuống đất.
Cốc nước vỡ toang, nước bắt tung tóe.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du đã xuống tầng một của nhà hàng.
Tạ Hoằng Văn thì đang đợi cô, thấy cô xuống thì liền chạy đến bên cạnh cô.
“Sao em nói chuyện lâu vậy?” Khuôn mặt Tạ Hoằng Văn lộ rõ vẻ lo lắng, sốt ruột.
Anh nắm lấy tay Hứa Nhan Du, ân cần hỏi han cô: “Ông ấy có nói gì quá đáng với em không?”
Hứa Nhan Du mỉm cười rồi lắc đầu, nói rằng chủ tịch Tạ không nói gì quá đáng cả.
Sau đó, cô liền cùng Tạ Hoằng Văn rời khỏi nhà hàng.
Đến tối.
Tạ Hoằng Văn vừa vào trong phòng tắm, Hứa Nhan Du liền gọi điện cho anh đầu đinh, nhờ anh tìm giúp cô một thám tử giỏi.
Anh ấy ra ngoài xã hội lâu năm nên cũng quen biết nhiều, nghe thấy cô muốn tìm thám tử thì liền ngay lập tức giới thiệu cho cô một người.
Sau khi có được thông tin liên lạc của người thám tử đó, Hứa Nhan Du nhanh chóng liên hệ rồi yêu cầu thám tử điều tra một người.
Người đó chính đứa con ngoài giá thú của ông Tạ, cũng chính đứa con trai được ông Tạ tìm về sau Tạ Hoằng Văn.
Trong nguyên tác, phải đến khi Tạ Hoằng Văn về nhà họ Tạ hơn một năm, đứa con trai này mới được tìm về.
Sau đó, đứa con trai này luôn luôn tìm cách hãm hại Tạ Hoằng Văn để đoạt lấy vị trí người thừa kế.
Mà bây giờ Hứa Nhan Du không thể để Tạ Hoằng Văn về nhà họ Tạ.
Tạ Hoằng Văn cũng nghe theo cô, nhưng ông Tạ nghĩ rằng mình chỉ còn mỗi đứa con trai là Tạ Hoằng Văn, cho nên ông ấy nhất định sẽ không chịu từ bỏ anh.
Vì thế, cô phải cho ông ấy biết đến sự tồn tại của đứa con trai kia.
Thứ nhất là