Hai ngày sau, kỳ nghỉ Tết kết thúc.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du phải đi học.
Nhưng để mọi người trong trường không dòm ngó và dị nghị, cho nên hai người không đi học chung với nhau.
Hứa Nhan Du ngồi xe của anh đầu đinh, còn Tạ Hoằng Văn thì ngồi xe của đàn em anh đầu đinh.
Hứa Nhan Du đến trường trước, còn Tạ Hoằng Văn đến chậm hơn cô khoảng năm phút.
Đến lúc Tạ Hoằng Văn lên đến lớp, Hứa Nhan Du đang ngồi đọc sách ở chỗ ngồi của cô.
Anh liền đi lướt qua cô, sau đó giả bộ sơ ý mà chạm tay vào người cô rồi mời đi xuống chỗ ngồi.
Hứa Nhan Du phát hiện ra hành động của anh thì tủm tỉm cười.
Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch lại đi vào lớp.
Thấy Hứa Nhan Du đang vừa đọc sách vừa cười tủm tỉm, Đàm Vũ Trạch cũng mỉm cười theo cô.
Thật ra sau vụ hỏa hoạn xảy ra, anh ta đã suy nghĩ lại và cảm thấy hối hận về hành động của mình.
Thứ nhất là dù sao Tạ Hoằng Văn cũng lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng, vậy nên anh ta biết mình không nên nhục mạ Tạ Hoằng Văn.
Vì thế, Hứa Nhan Du nổi giận rồi đánh mắng anh ta là đúng.
Thứ hai là anh ta không nên hung dữ với Hứa Nhan Du, càng không nên tức giận mà lớn tiếng đe dọa đánh cô.
Nhận ra lỗi sai của mình, anh ta vô cùng ăn năn và muốn đi xin lỗi cô.
Anh ta cũng đã đến nhà họ Tô để tìm cô, nhưng cô không có nhà.
Quản gia nói rằng cô đã về ký túc xá nữ, nhưng anh ta biết cô không hề ở ký túc xá nữ.
Anh ta biết cô vẫn luôn ở ký túc xá nam cùng Tạ Hoằng Văn, cho nên anh ta liền đến ký túc xá nam để tìm cô.
Nhưng kết quả lại chẳng thấy cô, mà Tạ Hoằng Văn cũng chẳng thấy đâu.
Hai người cùng lúc không ở ký túc xá, anh ta đương nhiên vô cùng tức giận và hoài nghi giữa hai người có chuyện gì.
Vì thế, anh ta đã sai người đi nghe ngóng và quan sát khắp thành phố.
Nhưng mấy người mà anh ta sai đi cũng chẳng chuyên nghiệp lắm, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn lại ít khi ra ngoài nên bọn họ vẫn chưa tìm thấy nơi ở của hai người.
Có một lần bọn họ tình cờ bắt gặp hai người cùng nhau đi mua đồ ở siêu thị, nhưng đang định theo dõi hai người thì họ lại bị phát hiện.
Hứa Nhan Du liền gọi điện cho anh đầu đinh, bảo anh ấy dẫn theo anh em đến xử lý.
Thế là mấy người mà Đàm Vũ Trạch sai đến bị đánh cho một trận rồi bị lôi lên đồn cảnh sát.
Đàm Vũ Trạch nhớ đến chuyện này thì cảm thấy vô cùng tức giận, ý cười trên khuôn mặt cũng nhanh chóng tiêu tan.
Anh ta đi về phía Hứa Nhan Du, nhưng còn chưa đi đến được trước mặt cô thì Tạ Hoằng Văn đã đứng phắt dậy, đi về phía anh ta.
Anh ta liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, Tạ Hoằng Văn cũng nhìn anh ta, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hứa Nhan Du lúc này nhìn anh và Đàm Vũ Trạch giống như sắp lao đến đánh nhau thì thấy lo lắng.
Cô đang định đứng dậy ra can hai người, nhưng anh lại lên tiếng, nói với Đàm Vũ Trạch: “Ra ngoài gặp tao một lát.”
Đàm Vũ Trạch lừ mắt nhìn Tạ Hoằng Văn.
“Được.
Tao cũng đang có chuyện muốn nói với mày.” Nói rồi, anh ta liền đi ra ngoài trước.
Hứa Nhan Du liền đi đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi hỏi nhỏ: “Anh hẹn cậu ta ra ngoài làm gì?”
“Anh có chuyện cần giải quyết thôi.” Tạ Hoằng Văn vừa nói thầm vừa mỉm cười với Hứa Nhan Du, sau đó liền bảo cô: “Anh không để mình bị bắt nạt đâu, em không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du đành phải gật đầu, sau đó dặn anh: “Anh phải cẩn thận với Đàm Vũ Trạch đấy!”
Anh khẽ cười, nói: “Ừm, anh sẽ cẩn thận với cậu ta.” rồ liền nhanh chóng rời khỏi lớp.
Đàm Vũ Trạch lúc này đang đứng đợi anh ở hành lang, thấy anh chạy ra thì anh ta liền quay người, đi về hướng dãy nhà dạy học cũ.
Anh liền đi theo.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đã trở về chỗ ngồi của mình.
Lý Kha Y lúc này cũng đến lớp, nhìn thấy Hứa Nhan Du thì cô ta vô cùng khó chịu.
Cái hôm xảy ra hỏa hoạn, cô ta đi gom củi nhỏ ở cách xa nhà nghỉ nên không biết gì.
Thấy trên trời có khói, cô chỉ nghĩ là nhà ai đó bị cháy nên cũng không quan tâm lắm.
Kết quả, đến lúc gom củi xong rồi về nhà nghỉ thì liền thấy nhà nghỉ đang cháy lớn.
Mà Tạ Hoằng Văn lúc đó đã cứu được Tô Tấn Bằng khỏi đám cháy được một lúc.
Khi Lý Kha Y quay về thì đã thấy anh và Hứa Nhan Du đang ôm nhau, cho nên cô ta liền tức nổ mắt.
Sau đó nghe mọi người kể rằng Tạ Hoằng Văn lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng,