Thấy Tạ Hoằng Văn dùng tính mạng Lý Kha Y ra đe dọa, Đàm Vũ Trạch sững sờ.
Anh ta thà chết cũng không chịu nhục, nhưng anh ta không thể để người yêu mình chết được.
Tuy nhiên, anh ta vẫn nói với Tạ Hoằng Văn: “Mày đừng dọa tao, mày sẽ không giết Kha Y đâu đúng không? Mày thích em ấy mà.”
Tạ Hoằng Văn dường như đã nghe được một câu chuyện cười ngớ ngẩn, anh nhìn Đàm Vũ Trạch mà cười lớn.
“Thích ư? Mày nghĩ tao đây mà lại đi thích người khác à? Tao chỉ thích bản thân tao mà thôi.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn quay lại nhìn Lý Kha Y.
Lý Kha Y thấy vậy thì giật mình, có chút mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Những lời mà Đàm Vũ Trạch và Tạ Hoằng Văn nói, Lý Kha Y không nghe rõ.
Cô ta chỉ nghe lờ mờ thấy mấy tiếng: Thích, Lý Kha Y.
Cho nên bây giờ, cô ta tưởng rằng Tạ Hoằng Văn thích mình.
Thật ra cô ta vốn đã đoán Tạ Hoằng Văn thích mình rồi.
Nhưng bây giờ tưởng rằng anh nói như thế với Đàm Vũ Trạch, cô ta vẫn không khỏi bối rối, khó xử.
Hơn nữa, bây giờ Lý Kha Y còn nghĩ Tạ Hoằng Văn làm hại Đàm Vũ Trạch là vì cô ta.
Cô ta cảm thấy chuyện Đàm Vũ Trạch bắt nạt Tạ Hoằng Văn ngày xưa, Tạ Hoằng Văn đã không quá để bụng nữa rồi.
Nguyên nhân anh dã man hành hạ Đàm Vũ Trạch đa phần là vì cô ta thôi.
Nghĩ như vậy, Lý Kha Y càng thấy đau lòng và áy náy với Đàm Vũ Trạch.
Thế là cô ta lại van xin Tạ Hoằng Văn: “Anh tha cho anh ấy đi.
Tôi đã nằm trong tay anh rồi, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần anh tha cho anh ấy.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại quay sang nhìn Đàm Vũ Trạch, nói với anh ta: “Xem ra người yêu mày rất yêu mày đấy.
Mày chắc không nỡ để cô ta chết đâu nhỉ.”
Lý Kha Y ở khoảng cách xa lại không nghe rõ.
Cô ta chỉ nghe thấy câu đầu tiên của Tạ Hoằng Văn, còn câu sau cô ta chỉ nghe thấy chữ “chết”.
Cho nên cô ta lại tưởng Tạ Hoằng Văn muốn Đàm Vũ Trạch chết bởi vì cô ta yêu Đàm Vũ Trạch.
Thế là cô ta liền thảm thiết mà hét lớn: “Đừng! Đừng giết anh ấy!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì liền cười lớn, tâm trạng lúc này rất sảng khoái.
Còn Đàm Vũ Trạch thì cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cúi đầu mà nói.
“Được.
Tao li.ếm.”
Vì Lý Kha Y, Đàm Vũ Trạch cảm thấy bản thân nhục nhã cũng được.
Anh ta nhắm chặt mắt, khó khăn mà quỳ dưới chân Tạ Hoằng Văn rồi vươn lưỡi ra li.ếm giày cho anh.
Lý Kha Y thấy cảnh này thì đầu óc chấn động, không thể tin nổi mà nhìn Đàm Vũ Trạch.
Tạ Hoằng Văn lại vừa cười vừa nói: “Li.ếm cho sạch vào, không sạch thì đừng có trách tao.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì vừa nhục lại vừa thấy căm phẫn.
Vào giây phút này, anh ta chỉ muốn băm vằm Tạ Hoằng Văn ra làm trăm mảnh.
Thế rồi anh ta dừng lại, không li.m nữa, anh ta cảm thấy đã quá đủ rồi.
Thế nhưng Tạ Hoằng Văn lại đạp vào miệng anh ta một cái rồi nói: “Tiếp tục.”
Nghe thấy vậy, sự căm hận của Đàm Vũ Trạch đã đến đỉnh điểm.
Nhưng vì Lý Kha Y, anh ta cuối cùng vẫn tiếp tục li.ếm.
Hứa Nhan Du nhìn mà không khỏi thở dài.
Tạ Hoằng Văn lại quay lại nhìn cô, nhưng anh không thấy một chút vui vẻ nào trên khuôn mặt cô.
Cô cũng không chế nhạo hay mỉa mai Đàm Vũ Trạch, điều đó làm anh có chút không vui.
Anh nhíu mày, đạp cho Đàm Vũ Trạch một cái rồi bảo: “Thứ vô dụng! Liế.m cũng không sạch, ngược lại còn làm bẩn giày tao.”
Sau đó, anh lại quay sang nhìn Lý Kha Y rồi bảo: “Vốn định tha cho người yêu cô, nhưng hắn ta làm bẩn giày của tôi rồi.
Cô nói xem tôi nên giết hắn ta như thế nào đây?”
Lý Kha Y nghe vậy thì mặt mũi tái mét, luôn miệng van xin: “Đừng giết… Đừng giết…”
Còn Đàm Vũ Trạch thì tức điên lên, nhưng anh ta không còn sức để mà hét lớn nên chỉ có thể yếu ớt chửi rủa: “Thằng khốn! Mày đã nói là tha cho tao, thứ khốn nạn nuốt lời.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại bình thản nói: “Tao đã bảo nếu mày li.ếm sạch thì tha cho mày một mạng.
Nhưng mà mày li.ếm bẩn!” Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn lại đạp cho Đàm Vũ Trạch một cái.
Cú đạp này đã khiến Đàm Vũ Trạch choáng váng, thiếu chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.
Lý Kha Y thấy vậy thì khóc òa lên.
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Muốn cứu người yêu của cô không?”
Lý Kha Y nghe vậy thì gật đầu lia lịa, Tạ Hoằng Văn lại nhếch miệng cười rồi nói: “Vậy thì lấy lòng tôi đi, tôi có lẽ sẽ tha cho người yêu của cô đấy!”
“Lấy lòng” ở đây tức là quỳ, trước đó Tạ Hoằng Văn cũng bảo Đảm Vũ Trạch quỳ xuống lấy lòng anh.
Trong mắt anh, kẻ nào muốn lấy lòng thì cũng phải quỳ xuống, thể hiện sự thấp hèn để mua vui cho anh.
Nhưng Lý Kha Y lại hiểu lầm.
Cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn muốn cô ta dùng thân thể lấy lòng anh để đổi lấy mạng sống của Đàm Vũ Trạch?
Nhưng thế thì có sao chứ, không phải Lý Kha Y đã nói rằng chỉ cần tha cho Đàm Vũ Trạch, Tạ Hoằng Văn muốn làm gì cô ta cũng được sao?
Cô ta quay sang nhìn Đàm Vũ Trạch, ánh mắt dịu dàng có phần đau xót.
Nếu có thể cứu được Đàm Vũ Trạch, cô ta cảm thấy bản thân chịu nhục cũng không sao cả.
Hơn nữa cô ta và Đàm Vũ Trạch đã từng phát sinh quan hệ, cô