Nghe thấy Hứa Nhan Du bảo tha cho Đàm Vũ Trạch, ánh mắt Tạ Hoằng Văn liền lạnh đi.
Hứa Nhan Du cảm nhận được ánh mắt của anh nên bèn nói tiếp: “Em chưa từng dùng dao đâm ai bao giờ, em cũng không muốn tay mình dính máu đâu.
Anh bảo em đâm Đàm Vũ Trạch thì làm khó cho em quá, thôi thì tha cho anh ta đi.”
Tạ Hoằng Văn nghe Hứa Nhan Du nói vậy thì nhìn chằm chằm cô như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Sau đó, anh cầm lấy con dao trên tay cô rồi hỏi: “Vậy là cô không dám ra tay?”
Hứa Nhan Du đáp: “Đúng là không dám.”
Tạ Hoằng Văn liền bật cười, hỏi Hứa Nhan Du: “Không có gan cầm dao đâm người khác, nhưng lại có gan chắn dao cho tôi?”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười rồi bảo: “Che cho người mình yêu thì đương nhiên là dám rồi.”
“Che cho người mình yêu?” Tạ Hoằng Văn cười càng lớn hơn, “Cái miệng lừa người của cô toàn nói ra những lời dễ nghe nhỉ.”
Hứa Nhan Du liền nói: “Lời em nói là thật lòng đó.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn cười mà không nói gì, nhưng ánh mắt của anh lại nói với cô rằng: Tôi không tin.
Chỉ là dù không tin, nhưng Tạ Hoằng Văn vẫn khá vui vẻ.
Anh nói với Hứa Nhan Du: “Không dám đâm thì thôi, cô không cần đâm nữa.”
Nghe thấy vậy, Lý Kha Y ở gần đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn tha cho Đàm Vũ Trạch rồi.
Nhưng ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại nói với Hứa Nhan Du: “Để tôi ra tay giúp cô.”
Nói rồi, anh liền đứng dậy, cầm dao bước đến trước mặt Đàm Vũ Trạch.
Lý Kha Y vô cùng hoảng loạn, muốn chạy lên ngăn Tạ Hoằng Văn nhưng cuối cùng lại không dám.
Tạ Hoằng Văn thật sự quá đáng sợ, cô ta cảm thấy bản thân không thể nào ngăn cản nổi anh.
Đàm Vũ Trạch cũng sợ, anh ta cố lết người lùi xa Tạ Hoằng Văn.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại giơ con dao lên, chỉ là đang chuẩn bị đâm vào lưng Đàm Vũ Trạch thì Hứa Nhan Du lại lên tiếng: “Khoan đã!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng thì liền dừng lại, nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Đàm Vũ Trạch cũng nhìn Hứa Nhan Du, Hứa Nhan Du lại nói với Tạ Hoằng Văn: “Dù sao Đàm Vũ Trạch cũng bị thương nặng rồi, nếu đâm anh ta một dao nữa thì anh ta rất có thể sẽ chết.
Người chết thì không còn thú vị nữa, anh để anh ta sống rồi chơi đùa với anh ta thì vui hơn.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tạ Hoằng Văn nhìn qua không có thay đổi gì lớn.
Nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt anh, Hứa Nhan Du liền phát hiện ra tâm tình anh đã trở nên cực kỳ không tốt.
Anh dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn cô, sau đó lại cúi xuống nhìn Đàm Vũ Trạch đang nằm trên đất.
Trong nguyên tác, anh vốn không định dùng dao đâm Đàm Vũ Trạch.
Anh cũng cảm thấy để anh ta chết sẽ không thú vị nên cũng thả anh ta đi.
Nhưng bây giờ, thấy Hứa Nhan Du xin mạng cho anh ta, Tạ Hoằng Văn tự nhiên lại không muốn cho anh ta được sống.
Hứa Nhan Du lúc này liền đứng dậy, đi đến chỗ Tạ Hoằng Văn rồi khuyên nhủ: “Anh à, tha cho anh ta, lần sau lại bắt anh ta lại rồi đem hành hạ tiếp.
Còn bây giờ muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì liền ném con dao xuống dưới đất, sau đó đưa tay lên bóp cằm Hứa Nhan Du, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Hứa Nhan Du nhìn thẳng vào mắt anh lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà nói tiếp: “Anh à, em mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Hoằng Văn liền cau mày.
“Cô mệt thì mắc gì cả tôi cũng phải về nghỉ ngơi.” Nói rồi Tạ Hoằng Văn liền hung dữ mà buông tay khỏi cằm cô, sau đó sai nhóm vệ sĩ: “Chở tên này ra ngoại ô rồi vứt hắn đi.”
Nhóm vệ sĩ nghe vậy thì liền kéo Đàm Vũ Trạch ra ngoài.
Đàm Vũ Trạch liền cố gắng vươn tay về phía Lý Kha Y mà yếu ớt gọi cô ta: “Kha Y… Kha Y…”
Lý Kha Y muốn chạy theo Đàm Vũ Trạch nhưng bị vài vệ sĩ khác giữ lại, vì thế cô ta chỉ có thể nhìn về phía Đàm Vũ Trạch mà khóc lóc.
“Vũ Trạch… Vũ Trạch…”
Đàm Vũ Trạch lúc này cũng đã rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Kha Y, chờ anh… Anh sẽ quay lại cứu em…”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy lời này thì liền nhếch mép, nở một nụ cười khinh bỉ mà nhìn Đàm Vũ Trạch.
Nhưng lúc Đàm Vũ Trạch bị kéo ra đến ngoài cửa, Tạ Hoằng Văn lại phát hiện anh ta vốn đang nhìn Lý Kha Y lại chợt đưa mắt, khẽ liếc nhìn về phía Hứa Nhan Du.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Nụ cười trên môi Tạ Hoằng Văn vì thế mà nhạt dần.
Anh quay sang nhìn Hứa Nhan Du, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.
Lúc này Lý Kha Y lại còn khóc lóc, Tạ Hoằng Văn thấy ồn ào nên liền quát lớn: “Câm mồm!”
Lý Kha Y nghe vậy thì bị dọa sợ, vội vàng bịt miệng lại, không dám khóc nữa.
Hứa Nhan Du thì giật mình, nhìn Tạ Hoằng Văn chằm chằm rồi đi đến bên cạnh anh, hỏi nhỏ: “Anh sao thế?”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại quay mặt đi, không buồn để ý đến cô mà liền rời khỏi căn phòng.
Cô đi theo anh,