Nghe Hứa Nhan Du nói vậy, anh vệ sĩ điển trai khá là kinh ngạc, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn không lộ biểu cảm gì.
Còn về yêu cầu mượn điện thoại để gọi cho anh đầu đinh của Hứa Nhan Du, anh ấy liền đáp ứng.
Bởi trong biệt thự này, ngoài Lý Kha Y ra thì không ai là không biết Tạ Hoằng Văn đối xử với Hứa Nhan Du đặc biệt thế nào.’
Hầu như mọi người đều nghĩ Hứa Nhan Du sẽ là bà chủ tương lai, cho nên thái độ của họ đối với cô rất tốt.
Bây giờ cô lại chỉ yêu cầu mượn điện thoại gọi điện cho anh đầu đinh thì đương nhiên không thành vấn đề.
Anh vệ sĩ điển trai nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm gọi cho anh đầu đinh, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cầm lấy điện thoại, mà anh đầu đinh ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
“Alo.” Hứa Nhan Du nói, “Tôi là Hứa Nhan Du.”
Anh đầu đinh có chút ngạc nhiên khi thấy người gọi là Hứa Nhan Du, liền hỏi: “Cô Hứa gọi tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi Hoằng Văn đang làm gì.” Hứa Nhan Du hỏi, “Sao muộn rồi mà anh ấy vẫn chưa về?”
Anh đầu đinh nhận được câu hỏi này thì liền nhìn về phía Tạ Hoằng Văn đang ở cách đó không xa.
Tạ Hoằng Văn mặc áo sơ trắng, quần tây đen.
Nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm màu đỏ, mà bàn tay anh cũng dính đầy máu.
Thậm chí trên mặt anh cũng bị máu bắn lên, nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười rùng rợn, còn đôi mắt anh thì nhìn chăm chăm mấy xác chết dưới đất.
Anh đầu đinh lúc này lại trả lời Hứa Nhan Du: “Ông chủ hiện tại có việc bận, cô không cần đợi ông chủ đâu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì có chút hụt hẫng, lại hỏi: “Vậy Hoằng Văn ăn tối chưa?”
“Ông chủ ăn tối rồi.”
Nghe thấy thế, Hứa Nhan Du cũng yên tâm cho sức khỏe Tạ Hoằng Văn.
Cô liền bảo anh đầu đinh: “Ừm, vậy thôi, cảm ơn anh nhé.
Tôi cúp máy đây.”
“Vâng.
Chào cô.”
…
Hứa Nhan Du cúp máy rồi đưa lại điện thoại cho anh vệ sĩ điển trai.
Sau đó, cô nói chuyện với anh ấy mấy câu rồi liền vào trong biệt thự ăn tối.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã sai người xử lý mấy cái xác, sau đó thì liền lên xe rời đi.
Ngồi trong xe, Tạ Hoằng Văn lấy khăn lau máu trên tay và mặt.
Nhưng lau mãi mà máu vẫn không hết, những vết máu giống như đang nhắc nhở với anh rằng: Mày đã giết người.
Mặc dù những kẻ anh giết đều đáng chết, nhưng hành vi giết người của anh chính là một tội ác khó có thể dung tha.
Hơn nữa anh vốn không cần tự tay giết người, nhưng anh lại vẫn đích thân ra tay.
Anh đâm từng dao từng dao vào người những kẻ kia, tận hưởng cảm giác tự tay tước đi sinh mạng của con người.
Anh giống như là một con ác quỷ trong vũng máu.
Một con ác quỷ xứng đáng bị đày xuống địa ngục.
Lúc này, anh đầu đinh ngồi trong xe lại lên tiếng: “Ông chủ, vừa rồi cô Hứa mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện cho tôi, hỏi tôi rằng ông chủ đang làm gì và ăn tối chưa.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút thay đổi.
Anh nhìn về phía anh đầu đinh, sau đó hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
Anh đầu đinh liền nhắc lại lời mình đã nói với Hứa Nhan Du cho Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì im lặng một lát.
Tối nay anh đã uống rượu, lúc này đầu cảm thấy hơi nhức.
Anh không khỏi cau mày, sau một lúc lại hỏi anh đầu đinh: “Vừa rồi anh nói cô ấy mượn điện thoại của vệ sĩ?”
Anh đầu đinh đáp: “Vâng.”
Tạ Hoằng Văn mới nhớ đến chuyện Hứa Nhan Du không có điện thoại, mà trừ vệ sĩ ra thì tất cả người ở trong biệt thự của anh đều không được dùng điện thoại.
Cho nên hôm nay đợi anh lâu quá, cô phải mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện, hỏi về anh?
Tạ Hoằng Văn nghĩ đến đây thì lại trầm mặc.
Trong lúc đó, tại biệt thự.
Hứa Nhan Du đã ăn xong nên liền lên phòng, còn những người làm trong biệt thự cũng đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Ở trong phòng, Hứa Nhan Du ngồi trên giường đọc sách.
Đọc được vài trang, cô lại nghĩ đến Tạ Hoằng Văn.
Nghĩ đến anh của kiếp này, cũng nghĩ đến anh của kiếp sau.
Nghĩ đến anh lạnh lùng, cũng nghĩ đến anh dịu dàng, ấm áp.
Hứa Nhan Du đương nhiên thích anh dịu dàng ấm áp hơn.
Tuy nhiên, anh có lạnh lùng thì cô vẫn yêu anh, bởi vì anh vẫn là Tạ Hoằng Văn mà.
Chỉ cần anh là Tạ Hoằng Văn, thì dù có thế nào cô cũng đều yêu anh.
Đến hơn mười giờ tối.
Lý Kha Y không ngủ được, thế là bèn rời khỏi phòng.
Phòng cô ta ở ngay tầng một, cô ta nhanh chóng đi đến phòng khách.
Phòng khách vẫn còn bật đèn.
Lý Kha Y đi lấy nước uống, sau đó thì liền ngồi xuống ghế sofa, cầm cuốn tạp chí lên đọc.
Cô ta lại không biết rằng lúc này, xe của Tạ Hoằng Văn đã về đến biệt thự.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn bước xuống, sau đó một mình bước vào trong biệt thự.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu đó, bàn tay dính máu cũng chưa lau sạch.
Khuôn mặt anh lại lạnh như băng, mang cho người khác cảm giác anh giống như một tên sát nhân máu lạnh.
Đến lúc anh bước chân vào phòng khách, Lý Kha Y vẫn say sưa đọc tạp chí nên không biết gì.
Đến lúc anh bước thêm vài bước, Lý Kha Y vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng cô ta đã ngửi thấy mùi máu