Bất ngờ bị hôn, Hứa Nhan Du không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Nụ hôn của Tạ Hoằng Văn dành cho cô mạnh bạo, giống y như con người anh bây giờ.
Hứa Nhan Du lại lo lắng cho anh nên đâu có tâm trạng hôn môi.
Chỉ là dù cô có kháng cự thì cũng không được, bởi anh đã ôm chặt lấy cô, giam chặt cô trong lồng ngực mà cuồng nhiệt hôn cô.
Nụ hôn không hề có chút kỹ thuật mà hoàn toàn là theo bản năng.
Tạ Hoằng Văn dán chặt môi mình vào môi Hứa Nhan Du, sau đó lại ngậm lấy môi cô mà điên cuồng hôn mút.
Hứa Nhan Du ngửa đầu ra phía sau để né tránh, Tạ Hoằng Văn lại ấn đầu cô lại, để không thể tách ra khỏi anh.
Sau đó, anh lại cắn vào môi cô.
Cô còn chưa kịp kêu đau thì anh đã đưa lưỡi, mạnh mẽ cạy mở răng cô rồi tiến vào.
Sau đó, anh càn quấy khắp nơi, tham lam như một con thú đói khát mà chiếm đoạt mọi chỗ trong khoang miệng cô.
Không một chút kỹ thuật, bởi vì đây là nụ hôn đầu tiên của anh ở kiếp này.
Vậy mà anh lại như một con thú săn mồi, cuồng bạo mà hôn cô, khiến cho cô dần dần mất hết sức lực.
Cô cũng đã gần như hết hơi, sắp không còn thở nổi.
Vậy mà anh vẫn còn đang điên cuồng quấn quýt lấy đôi môi cô, thưởng thức vị ngọt của cô.
Thế rồi đến lúc lý trí dần dần quay lại, Tạ Hoằng Văn mới từ từ nhận ra hành động của bản thân đúng là điên khùng.
Anh vốn muốn lột tr.ần bộ mặt thật của Hứa Nhan Du, vậy mà cô mới nói mấy lời quan tâm đến anh, anh liền như một thằng ngu mà nhào đến hôn cô.
Hai chữ “thằng ngu”, anh cảm thấy mình rất xứng.
Còn Hứa Nhan Du, anh cảm thấy cô đúng là rất biết mê hoặc lòng người.
Lúc này, anh liền dừng nụ hôn lại rồi đẩy cô ra.
Cô bị đẩy thì loạng choạng đến suýt ngã.
Vành mắt đỏ hoe cùng đôi môi bị giày vò đến đáng thương khiến cho cô trông vô cùng tội nghiệp.
Mà khi anh nhìn vào đôi môi bị giày vò kia thì trái tim lại không ngừng dao động.
Đôi môi nhỏ xinh vừa đỏ vừa ẩm ướt, là do chính anh khiến đôi môi ấy trở thành như vậy.
Anh lại sắp bị mê hoặc rồi.
Nhưng anh không cho phép mình bị mê hoặc nữa!
Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào Hứa Nhan Du, sau đó lại nở một nụ cười rùng rợn mà nói: “Cô đúng là ngu ngốc! Máu trên người tôi không phải là của tôi mà là của người khác.
Tôi vừa mới giết người đấy!”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du không khỏi sửng sốt, nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm vì máu trên người Tạ Hoằng Văn không phải là của anh.
Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy là anh không bị thương ở đâu, đúng không?”
Cô không muốn anh bị thương.
Mà anh vẫn chưa nhìn thấy sự sợ hãi, hoảng loạn trên khuôn mặt cô thì trái tim không khỏi run rẩy.
Cô lại vẫn quan tâm anh, lo cho anh, khiến cho lòng anh như bắt đầu nếm được vị ngọt.
Thế nhưng, anh không tin!
Anh không tin cô lại lo lắng cho anh.
Làm sao cô có thể quan tâm đến anh chứ?
Giả dối!
Nhất định là giả dối!
Tạ Hoằng Văn nhìn xuống con dao ở dưới đất.
Vừa rồi lúc hôn Hứa Nhan Du, anh đã ném con dao đi.
Ngôn Tình Xuyên Không
Bây giờ, anh lại bước đến, nhặt con dao lên rồi quay sang, nói với Hứa Nhan Du bằng giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Bọn chúng chết rồi, bây giờ đến lượt cô nhé!”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du đương nhiên là sợ hãi.
Ánh mắt cô hoang mang nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, giọng nói run run hỏi anh: “Sao anh lại nói vậy?”
Tạ Hoằng Văn lại bước về phía Hứa Nhan Du, khóe môi cong cong nở một nụ cười hung tợn.
“Tôi lại muốn giết người rồi.
Nhưng xung quanh không có ai, cho nên tôi giết cô, có được không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì hoảng sợ mà nhìn Tạ Hoằng Văn, giọng nói lộ rõ vẻ sợ sệt: “Hoằng Văn, anh đừng đùa em… Em sợ…”
Tạ Hoằng Văn lại nhếch môi cười, sau đó ánh mắt anh lại trở nên hung ác.
Tay anh cầm chặt con dao rồi giơ lên, muốn dọa cho Hứa Nhan Du sợ hãi.
Mà Hứa Nhan Du quả nhiên đã sợ, cô hét lên “A!” một tiếng.
Nhưng Tạ Hoằng Văn vốn tưởng rằng cô sẽ hoảng loạn mà chạy đi.
Ai ngờ, cô vừa la lớn lại vừa lao đến mà ôm chầm lấy anh.
Anh sững sờ.
Cô lại ôm chặt anh hơn rồi nói: “Em sợ lắm, anh đừng dọa em nữa.”
Anh ngẩn ngơ, cổ họng nghẹn lại, khó khăn mà hỏi cô: “Nếu sợ… sao còn ôm tôi?”
Không phải… cô nên chạy xa khỏi tôi sao?
Lúc này, Hứa Nhan Du lại nghẹn ngào nói: “Em sợ… nên mới phải chạy đến ôm anh đó.”
Khi sợ, con người sẽ chạy đến nơi mà họ cho là an toàn.
Mà nơi an toàn của Hứa Nhan Du… chính là ở bên Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại mắng: “Ngu ngốc! Mai sau có kẻ muốn giết cô, cô cũng chạy đến ôm kẻ đó sao?”
Hứa Nhan Du lại vùi mặt vào ngực Tạ Hoằng Văn, sau đó trả lời: “Không.
Em chỉ ôm anh thôi.”
Chỉ ôm anh thôi.
Nghe được lời này, trái tim của Tạ Hoằng Văn như được một làn gió ấm áp bao phủ.
Trong lòng anh, một thứ cảm xúc kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy.
Anh không biết thứ cảm xúc