Thì Kiều nhìn gốc thực vật cao đến đùi trước mắt, giật mình.Lúc cô ra ngoài, rõ ràng còn chưa nảy mầm, tại sao chỉ trong một buổi chiều đã lớn thế này rồi?Này cũng quá huyền ảo đi?Bất quá nghĩ đến bản thân cũng có thể xuyên thư, chút chuyện này hình như cũng không tính là gì.Do đó cô rất nhanh trấn định lại, ôm đĩa thực vật đến, đặt dưới đèn tỉ mỉ quan sát.Thực vật trước mắt cao khoảng nửa thước, hình dáng rất giống một cây dừa mini, trên ngọn còn kết ra loại quả giống trái dừa.Đương nhiên, so với quả dừa nhỏ hơn một chút, nhưng lại nặng trĩu, nhìn qua rất có trọng lượng.Thì Kiều tò mò chọc thử, rất cứng rắn, cũng không biết là giống thực vật gì.Không biết đụng phải chỗ nào, cô giống như bị cái gì đâm một cái, nhưng khi giơ ngón tay lên xem lại không phát hiện bất kỳ vết thương nào.Nghiên cứu hồi lâu cũng không nhìn ra điều gì, cô liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.Trước khi đi ngủ, cô lại nhìn gốc thực vật kia, không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy quả kia dường như chuyển hồng không ít.Chẳng qua sau khi nhìn thấy gốc thực vật cao lên nửa thước trong một buổi chiều, hiện giờ có phát sinh thêm gì cô cũng sẽ không kinh ngạc.Thì Kiều cho rằng bản thân có thể bình tĩnh như một vị Phật sống, nhưng cô rất nhanh đã bị vả mặt.Sáng ngày thứ hai, khi nhìn thấy dưới gốc gây nhỏ có một đứa trẻ, cô lại giật mình.Đây... Chuyện gì đang xảy ra?Quả trên cành cây rụng xuống, tách làm hai nửa, bên cạnh là một đứa trẻ bằng bàn tay.Đứa trẻ so với búp bê còn tinh xảo hơn, ngũ quan vô cùng hoàn mỹ, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi mỏng mím thành một đường, đôi mắt nhắm lại chưa mở, lông mi rủ xuống như hai chiếc quạt nhỏ, dài rậm khiến người khác hâm mộ.Đứa trẻ làn da trắng nõn, giống như dương chi ngọc thượng hạng, mặt không chút tì vết, Thì Kiều hâm mộ muốn đỏ con mắt.Làn da của đứa trẻ này cũng quá đẹp đi, nếu làn da của cô được bằng một nửa nó, cô cũng không cần lo lắng như vậy.Còn có ngũ quan này, thật sự quá quá hoàn mỹ rồi, nếu như là người thật nhất định sẽ mê chết ngàn vạn cô gái!“Hình như còn sống?”Thì Kiều run lên một lúc mới hồi phục tinh thần, đem ngón tay đặt dưới mũi đứa trẻ.Lần dò xét này lại dọa cô hết hồn, thật sự có hô hấp.Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?Đứa trẻ này chẳng lẽ là chân nhân bất thành?Đúng lúc này, đỉnh đầu đứa trẻ đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó một hàng đạn mạc xuất hiện.“Muốn nuôi dưỡng đứa trẻ này không? Muốn có một đứa trẻ thuộc về riêng mình không? Nếu muốn, hãy chọc một cái vào má phải nó.”Thì Kiều nhìn đứa trẻ trắng nõn, đột nhiên có chút động tâm.Kỳ thật cô từ nhỏ đến lớn đều không có hứng thú với búp bê hay đồ chơi, chỉ là đứa trẻ trước mắt này được làm ra thật sự quá tinh xảo.Mà trên đỉnh đầu đứa trẻ vẫn còn xuất hiện hàng đạn mạc, khiến cô nhịn không được muốn biết, chọc rồi về sau sẽ có kết quả như nào.Vì thế cô run rẩy đưa bàn tay nhỏ xấu xa về phía đứa trẻ.**Mục Hoài Ngôn không biết mình ngủ say bao lâu, chờ anh tỉnh lại lần nữa, phát hiện tình cảnh của mình càng thêm gay go.Gay go, hết sức gay go.Anh ra sức bú sữa, không chỉ có mắt không mở được, toàn thân cũng đều không thể động đậy.Anh chợt hoảng loạn một trận.Người bắt cóc đã làm gì với anh?Lại muốn làm gì với anh?Chẳng lẽ...Trong đầu anh không thích hợp xuất hiện những hình ảnh không trong sáng.Xã hội hiện nay, rất nhiều nam nhân không có hứng thú với nữ nhân, ngược lại đối với những chàng trai đẹp cực kỳ hứng thú, mà lại thường có ham mê rất biến thái.Chờ đã... Trước đừng hoảng, biết đâu mọi chuyện không khủng bố giống như anh nghĩ.Chính lúc này, anh nghe thấy một giọng nữ vang lên bên tai: “Có vẻ giống như còn sống?”Thanh âm kia mềm mại, lại mang thêm ba phần lạnh lùng, cho người ta cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.Nếu như là lúc bình thường, anh khẳng định sẽ rất hiếu kỳ chủ nhân của âm thanh này có hình dáng như nào, nhưng lúc này trong lòng anh cảm thấy rất không thích hợp.Cái gì gọi là giống như còn sống?Anh đương nhiên còn sống có được hay không?Còn có không phải chính cô bắt cóc anh về sao?Anh còn sống hay không, chẳng lẽ cô không rõ hay sao?Anh muốn nói chuyện, muốn mở to mắt nhìn xem là ai bắt cóc mình, nhưng vẫn như cũ không có cách nào động đậy.Loại cảm giác vô lực và thất bại này, khiến anh muốn giết người!Ngay lúc này, mặt của anh bị người chọc một chút.Anh giật mình.Làm... Làm gì vậy?Sao lại chọc mặt anh, rất xấu hổ!Mau dừng tay a a a a!!!**Thì Kiều đưa tay chọc chọc mặt đứa trẻ, mới đầu cô chỉ muốn dựa theo mạc đạn chọc một chút là tốt rồi, nhưng xúc cảm kia quá tốt rồi.Đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, còn rất trắng trẻo kiều nộn, cho nên cô chọc rồi lại chọc một chút, hoàn toàn không dừng lại được.Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh bị cô chọc cho đỏ lên.Thì Kiều nhìn má phải đứa trẻ vừa đỏ vừa sưng. Có chút chột dạ.Lúc này mạc đạn trên đỉnh đầu đứa trẻ có động tĩnh mới, lập tức hấp dẫn sự chú ý của cô.Chỉ thấy trên đó viết: “Muốn kích hoạt đứa trẻ này không? Muốn đứa trẻ sống dậy nói chuyện và làm bạn với ngươi không? Vậy hãy ngâm bài “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt”Thì Kiều: “......”Ngâm thơ?Hay đùa!Người mắc chứng Asperger, một bộ phận người ở phương diện học thuộc và học tập có thiên phú hơn người thường, đáng tiếc cô không phải là một trong số đó.Tương phản, năng lực học tập của cô rất kém, thành tích học tập cũng rất cặn bã.Ngâm một bài văn chương, người có thiên phú có thể đọc nhanh như gió, người bình thường nửa giờ đến một giờ, mà cô... Ha ha, nửa ngày đều không có cách nào nhớ kỹ!Tất cả thiên phúc của nàng đều tập trung vào việc làm quần áo, cho nên kích hoạt gì đó, vẫn là thôi đi.Để cho đứa trẻ tiếp tục ngủ say giống mỹ nhân đi.Dù sao cô cũng không phải rất muốn nuôi trẻ con!Cô đặt đứa trẻ xuống vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn cơm.Má phải Mục Hoài Ngôn bị chọc đau rát, trong lòng hận muốn mạng.Nhưng toàn thân anh không thể động đậy, ngay tại lúc anh cho rằng đối