Hô hấp nhân tạo là điều không thể.Cái miệng nhỏ xíu của đứa trẻ còn không to bằng ngón tay út, lỡ mà có thở ra một cái, cô sợ rằng đứa trẻ sẽ bị mình thổi bay đi mất.Hơn thế ngay lúc này, mạc đạn trên đầu đứa trẻ lại hoạt động rồi, vẫn cứ bắt cô phải học thuộc lòng bài khóa.Gì mà các bước làm gà cay chứ, làm sao mà theo tiếp được cái đống học thuộc lòng này chứ?Thì Kiều mặt xám xịt lại.Song sắc mặt đứa trẻ càng lúc càng tái nhợt, trông như sắp đứt hơi đến nơi.Tuy chỉ là con búp bê giả, nhưng nếu phải trân trân nhìn nó chết trước mặt mình, có lẽ cô không chịu nổi.Thế là cô lấy điện thoại bị vỡ ra, tra cứu: “ Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt”, sau đó bắt đầu đọc thuộc lòng:(*) Phiên âm:“Hải khách đàm Doanh Châu,Yên đào vi mang tín nan cầuViệt nhân ngữ Thiên Mụ,Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.”(*Dịch nghĩa:Khách đi biển kháo nhau về Doanh Châu,Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được.Nay người Việt nói về núi Thiên Mụ,Mây ráng khi tỏ khi mờ cũng có thể nhìn thấy.*Dịch thơ:Khách biển đồn Doanh Châu,Khói sóng mịt mù tìm được đâu!Người Việt nói Thiên Mụ,Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.*Bài thơ Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt (Mơ đi chơi núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt), tác giả Lý Bạch, bản dịch của Khương Hữu Dụng)Chữ trên màn hình cô đều biết, chỉ là nhét những chữ này vào đầu lại thực sự rất khó.Cô có một thói quen là hễ khi nào tâm trạng cáu kỉnh, cô sẽ véo một một thứ gì đó.Thế là cô vừa đọc thuộc lòng, vừa thò tay ra mà véo mặt đứa trẻ một cách tàn nhẫn thêm lần nữa.Chọc chọc, véo véo.QAQ. A cảm giác thật tuyệt.Cũng không biết là có phải do cô bị ảo giác không, khi cô đọc thuộc lòng bài văn, sắc mặt đứa trẻ dường như không còn tái nhợt như lúc đầu nữa, hơi thở cũng không còn gấp gáp.Mục Hoài Ngôn quả thực không còn cảm giác khó chịu nữa.Chỉ là, người này sao lại cứ liên tục chọc véo mặt anh vậy??Vừa rồi là má phải, lần này là má trái, có phải muốn chọc cho cân không?Hỗn đản, dừng tay a a a!!!Đáng tiếc là hắn vẫn không thể cử động, không thể mở mắt, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy bên tai tiếng đọc sách giáo khoa.Giọng nói vẫn mềm mại nhẹ nhàng, đọc ấp a ấp úng.Trải qua chuyện lần này, giờ đây trong lòng hắn mới bắt đầu chấp nhận rằng hệ thống học tập này thực sự tồn tại.Nhưng hoàn cảnh không dễ để hắn lạc quan chút nào.Hắn muốn dạy dỗ đối phương, nhìn qua là biết ngay đây chắc chắn là một kẻ học dốt, một bài khóa đơn giản như thế này mà đọc đến mười phút vẫn chưa thuộc.Thật sự quá đần độn!Nếu đổi lại là hắn, liếc mắt một phát là thuộc lòng toàn bộ rồi.Hệ thống còn nói để hắn đào tạo cô ta thành học bá, để cô ta ít nhất thì cũng vào được đại học Bắc Kinh. Đại học Bắc Kinh chắc là không thể rồi, đại học Bắc Kinh cơ sở Thanh Đảo thì may ra còn có hy vọng.Thì Kiều không nghe thấy những lời đứa trẻ đang phỉ nhổ mình ở trong lòng. Nếu không thì đảm bảo là cô sẽ lập tức dừng việc học thuộc lòng lại ngay, trực tiếp cho nó lên thớt luôn.Sau một tiếng rưỡi đọc đi đọc lại theo cách này, cuối cùng đã thuộc ngắc ngứ được bài thơ “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt”.Chỉ nghe thấy một tiếng “tinh”.Chuỗi thông báo liên tục hiển thị: Chúc mừng bạn! Tiểu tử này đã được kích hoạt thành công. Từ nay về sau, cậu ấy sẽ trở thành chàng trai thuộc sở hữu của riêng bạn!Chỉ thuộc sở hữu của mình cô thôi ư?Câu này thật thú vị đấy.Thì Kiều tiến đến gần, sau đó nhìn vào đứa trẻ ban nãy vừa bị mình véo cho đỏ ửng cả khuôn mặt phúng phính, suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra.Chính vào lúc này, đứa trẻ đột nhiên mở mắt, cô lập tức bị xoáy vào một đôi mắt nghiêm nghị và sâu thẳm.Thờ ơ, sâu thẳm, còn thêm ba phần hung bạo.Ôi, sao mà con mắt này nhìn trông quen thế nhỉ?Thì Kiều chớp mắt nhìn đứa trẻ.Đôi lông mày sắc sảo của Mục Hoài Ngôn cau lại, trừng mắt nhìn vào khuôn mặt to bự bự bự chà bá trước mắt mình, cả người giật thót lên!Đây rốt cuộc là con yêu quái nào vậy?!!Trước đó lúc nghe giọng nói, hắn còn tưởng đối phương là một người con gái chạc tuổi hắn, ai đó có thể đến cho hắn biết là tại sao người con gái trước mặt lại to lớn như vậy được không?Hệ thống, hệ thống đâu, mau ra đây cho tôi!Mục Hoài Ngôn điên cuồng hét lên trong đầu.Hệ thống lăn thân hình mũm mĩm tròn xoe của mình ra, một giây sau đã xuất hiện trong đầu hắn: Ký chủ, người có vấn đề gì sao?Mục Hoài Ngôn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi đưa ta đến vương quốc khổng lồ hả?”Hệ thống ho một tiếng:”Không phải, trước đây tôi từng nói với ký chủ rồi đó, cơ thể hiện tại của người là do hệ thống chúng tôi đắp nặn ra, vì… tài nguyên có hạn, cho nên cơ thể hiện tại của người chỉ có to bằng bàn tay như thế thôi.”Tài nguyên có hạn???Chỉ to bằng bàn tay???Mục Hoài Ngôn: ...Con mẹ nó, cho nên anh hiện giờ biến thành cậu bé….ngón cái???Hệ thống lắc đầu chột dạ: “Ký chủ, người còn to hơn cô bé ngón cái rất nhiều rồi, dáng vẻ của người gọi là cậu bé bàn tay lại càng thích hợp.”Cậu bé bàn tay cái đậu xanh rau má nhà ngươi!Cái biệt danh kinh dị này vậy mà áp lên đầu anh!!!Mục Hoài Ngôn nổi cơn tam bành, muốn xé hệ thống thành từng mảnh ngay tại chỗ!Hệ thống vội vàng tránh xa anh một chút, còn không quên nhắc nhở:”Ký chủ, người nhất định phải dạy dỗ cô gái tên Thì Kiều này thành học bá nha!”Cút!Mục Hoài Ngôn không đắn đo suy nghĩ mà từ chối luôn.Hệ thống vẫn chưa lui: “Ký chủ, nếu người không huấn luyện đối phương trở thành học bá, không chỉ cơ thể hiện tại của ký chủ suy nhược mà chết, đến cơ thể thực vật ở hiện tại của người trong vòng nửa ngày cũng đi luôn. Người chỉ có thể dạy bảo đối phương thành tài, mới có thể hồi phục cơ thể thực vật của mình, để được hồi sinh trở lại!”Mục Hoài Ngôn trừng mắt hung tợn nhìn hệ thống: “.......”Thì Kiều nhìn đứa trẻ tuy là đã mở mắt, trên khuôn mặt lại là bộ dạng chết điếng như trông thấy quỷ, hơn thế nữa là nửa ngày rồi vẫn chưa cử động.Cô không thể không đưa tay ra chọc chọc đối phương.Lần này lực chọc có hơi mạnh hơn xíu, đứa trẻ đột nhiên chồm người lên, sau đó là tiếng va “cốc” một cái vào bên tủ gỗ.Thì Kiều: …Mục Hoài Ngôn đập đầu vào tủ gỗ, trán sưng lên một quả ổi, cơn đau khiến hắn hoàn hồn, chuyển sang chăm chú nhìn Thì Kiều.Thì Kiều