Mấy người một lần nữa ra đi, Chu Vọng luôn luôn đề ra nghi vấn Từ Hành Chi đến tột cùng là bị nhóm thần tiên nào bắt đi.
Từ Hành Chi nghiêm túc nói: "Một đại hán ngực mọc đầy lông."
Rốt cuộc thiếu chút nữa bị một nữ nhân bá vương ngạnh thượng cung (*) không phải chuyện chói lóa gì, Từ Hành Chi cho là, nếu như đem sự tích khiến mình mất mặt này nói ra, Chu Bắc Nam có thể lấy chuyện này cười nhạo mình một năm không lần nào cười trùng lần nào.
(*) Bá vương ngạnh thượng cung = hiếp "râm"
Chu Vọng hiếu kỳ: "Gã vì sao bắt ngươi?"
Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: "Gã là thuộc hạ của vị chủ nhân Phong Sơn kia, muốn vì chủ cũ báo thù."
Chu Vọng: "Vậy ngươi vì sao lại thay đổi một bộ quần áo?"
Từ Hành Chi: "Quần áo trước đó lăn lộn dơ, Mạnh Trọng Quang lấy quần áo của hắn cho ta mặc."
Không chờ Chu Vọng hỏi lại, Từ Hành Chi liền giành nói: "Ngươi có phải là còn muốn hỏi, nếu người kia bắt ta trở lại báo thù, vì sao lông tóc trên người ta không tổn hại cọng nào?"
Chu Vọng gật đầu.
Từ Hành Chi đem cây quạt vừa nãy rơi bên khe suối xoạt một cái mở ra, ghét bỏ nói: "Câu hỏi của ngươi thật nhiều."
Chu Vọng: "..."
Lục Ngự Cửu bắt đầu từ lúc nãy vẫn luôn nghe hai người nói chuyện không nhịn được: "Ha ha ha ha ha."
Chu Bắc Nam từ phía sau đi tới, đối với Chu Vọng nói: "Ngươi đừng cùng tên này nói nhiều. Miệng hắn mà mở ra chỉ thiếu điều khâu lại."
Từ Hành Chi: "... Ta có thể nghe được a."
Chu Bắc Nam xì cười một tiếng: "Ta còn sợ ngươi nghe thấy?"
Từ Hành Chi từ trên mặt đất lượm miếng đất vỡ, xoay người lại hướng sau ném đi.
Chu Bắc Nam theo bản năng thân thủ đi chặn, đất lại trực tiếp xuyên qua mu bàn tay cùng đầu của Chu Bắc Nam, rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.
Chu Bắc Nam cau mày: "Từ Hành Chi, ngươi thấy mình tẻ nhạt không?!"
Từ Hành Chi cười nói: "Nhìn ngươi tâm tình không tốt, liền nói chút chuyện phiếm đi. Bất quá muốn ngươi vui vẻ chút thôi."
Chu Bắc Nam: "... Cút cút cút, ai tâm tình không tốt?"
Từ Hành Chi dùng quạt gãi gãi vết hồng giống như dấu hôn sau gáy kia: "Từ lúc ngươi ra khỏi tháp, hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là quái gở không thôi... Thời điểm trước kia ngươi tâm tình tốt cũng như thế này?"
Chu Bắc Nam không tiếp lời Từ Hành Chi nói, một thân một mình đi đằng trước đội ngũ, một người cầm thương đi trước.
Trong lúc Từ Hành Chi còn buồn bực, Lục Ngự Cửu chạy tới.
Cậu nhẹ giọng đối với Từ Hành Chi nói: "Từ sư huynh chớ để ý, hắn chẳng qua tính tình thiếu gia như vậy thôi."
"Không có chuyện gì." Từ Hành Chi dương dương tự đắc quạt, hắn căn bản sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này, "Hắn có tâm sự gì?"
Lục Ngự Cửu đem âm thanh đè thấp, đáp: "... Hắn năm đó chính là xảy ra chuyện tại Hổ Khiêu Giản."
... Chẳng trách.
Từ Hành Chi cau mày: "Ngươi có biết hắn đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ta cũng không biết được." Lục Ngự Cửu đáp, "Thời điểm ta nhặt được hắn chính là tại phụ cận Hổ Khiêu Giản. Khi đó, hồn hạt của hắn cư nhiên rời khỏi thể xác, chỉ kém một hơi liền sắp tiêu tan. Ta sau khi đem hắn cứu cũng hỏi qua hắn, nhưng hắn đại khái là chịu qua kích thích quá nghiêm trọng, linh thể phân tán, chuyện liên quan đến đoạn thời gian trước khi chết hắn càng là mảy may cũng nhớ không được. Cũng bởi vì linh thể hắn không hoàn chỉnh, những năm này linh lực của hắn cũng tàn tật thiếu mất hơn một nửa, trước sau không có cách nào khôi phục lực lượng năm đó. Tâm lý hắn vẫn luôn kìm nén một hơi, cho nên kể từ khi biết nơi đi lần này là Hổ Khiêu Giản, hắn liền có chút khúc mắc."
Nói đến chỗ này, cậu khép lại hai tay, nhẹ giọng nói: "Từ sư huynh chớ trách hắn, hắn kỳ thực không phải có ý định nhắm vào ngươi..."
Từ Hành Chi cười: "Ngươi ngược lại che chở hắn."
Lục Ngự Cửu mím môi, nửa gương mặt con nít lộ ra bên dưới mặt nạ quỷ biến thành nửa cái bánh bao bột đỏ ửng: "Ta cùng với hắn... Kỳ thực phần lớn thời điểm là hắn bảo hộ ta."
Từ Hành Chi nhìn tiểu biểu tình nhịn không thể khoe khoang này của Lục Ngự Cửu, không khỏi bật cười: "Ngươi không phải còn có mấy tên quỷ nô sao? Ngày thứ nhất ta đến Man Hoang đã gặp qua. Bọn họ đều mặc phục chế Thanh Lương cốc, sao lại không thấy bọn họ như Chu Bắc Nam cả ngày đi dạo?" (Jeje: Chồng phải khác với người ta chớ =]] Sao anh không tự hỏi mình nguyên cái Phong Lăng sơn nhiều đệ tử như vậy chỉ có mỗi Trọng Quang được leo lên giường anh =]])
"Đó là tàn hồn mấy vị sư huynh ta tìm được." Nói tới chỗ này, nét hồng trên mặt Lục Ngự Cửu đã giảm bớt, mặt bánh bao vẫn mềm mại trắng mịn nghiêm túc phồng lên, "Chu Bắc Nam là thủ hạ đầy đủ hồn phách nhất trong số quỷ nô của ta, không cần tiêu hao tinh nguyên, hắn liền có thể tự mình duy trì hình hồn không tiêu tan; mà hồn hạt các sư huynh hao tổn quá mức, chỉ hiện hình cũng khó khăn, lúc thường nếu để cho bọn họ tùy ý đi ra, tinh nguyên ta phải tiêu hao sẽ nhiều lắm."
Từ Hành Chi biết được, quỷ nô cùng quỷ chủ là quan hệ cộng sinh, một bên cần được khắc lên dấu ấn, đối với quỷ chủ tuyên thệ cống hiến cho; một bên thì lại cung cấp tinh nguyên, cung cấp lực sinh tồn cho quỷ nô.
Quỷ chủ tu luyện càng tinh tiến, có thể cung cấp nuôi dưỡng số lượng quỷ nô càng khổng lồ, mà Minh Nha quốc ở thời kỳ cường thịnh, rất nhiều quỷ tu tinh thông thuật này thậm chí có thể vung lá thành binh, hô hoán trăm vạn quỷ quân.
So sánh với những kẻ đó, hai ba con mèo nhỏ dưới trướng Lục Ngự Cửu thực sự có hơi khó coi.
Từ Hành Chi đùa giỡn: "Thanh Lương cốc quy củ nghiêm, ngươi tùy ý điều động sư huynh, sẽ không sợ Ôn Bạch Mao răn dạy?"
Nhắc tới người này, Lục Ngự Cửu đột nhiên trầm mặc.
Từ Hành Chi bất động thanh sắc quan sát phản ứng của Lục Ngự Cửu.
Lời này đương nhiên là hắn cố ý hỏi.
Trong trí nhớ nguyên chủ, cùng thế hệ bên trong tứ môn năm đó, Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam, Khúc Trì cùng Ôn Tuyết Trần có thể coi kiệt xuất. Mà trong số đó, Ôn Tuyết Trần cực chán ghét người phi đạo, làm việc chính trực kiên cường, không giống nguyên chủ làm việc bất kham, không giống Khúc Trì tính tình mềm mại, cũng không như Chu Bắc Nam kích động dễ tức giận.
Nếu như bảo Từ Hành Chi nói ra tên một người tuyệt đối không thể tham dự trộm cướp Thần Khí mười ba năm trước, Ôn Tuyết Trần là người duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Mà chỉ bằng vào hồi ức đứt quãng của nguyên chủ, nếu muốn bù đắp chân tướng năm đó e sợ đã khó lại thêm khó, cho nên Từ Hành Chi rất muốn từ chỗ Lục Ngự Cửu lấy được tình báo chính xác.
Ôn Tuyết Trần có tham gia phản loạn năm đó hay không? Lúc này, hắn đang ẩn thân tại nơi nào đó trong Man Hoang, hay là lưu lại bên ngoài Man Hoang?
Nửa ngày qua đi, Lục Ngự Cửu thấp giọng cho ra một cái đáp án: "Ta nghĩ... Ôn sư huynh đã không còn ở nhân thế."
Từ Hành Chi lúc này là kinh ngạc thật, âm điệu hơi nhấc lên: "Hả?"
Lục Ngự Cửu hỏi ngược lại: "Sư huynh ở bên ngoài mười ba năm, chưa từng nghe qua tin tức Ôn sư huynh đi?"
Trong lòng Từ Hành Chi nói, ta nếu nghe qua liền gặp quỷ.
Vì vậy hắn lắc lắc đầu.
Hai con mắt dưới mặt nạ Lục Ngự Cửu thoáng ảm đạm đi: "... Có đúng không? Ta cũng nghĩ thế."
Từ Hành Chi không chỉ không có được đáp án muốn đến ngược lại bị làm cho đầu óc mơ hồ cũng không tiện hỏi lại, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Lục Ngự Cửu hướng phía trước truy đuổi Chu Bắc Nam.
Hắn đang định nhai lại một phen tin tức lấy được từ chỗ Lục Ngự Cửu, liền bị một cái tay từ phía sau nắm ống tay áo trái, mà một cái tay khác thì lại từ phía sau lưng hắn bò lên, đặt lên cằm hắn.
Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói chuyện từ sau gáy của hắn: "Sư huynh cùng hắn hàn huyên rất lâu a? Đang nói những chuyện gì đâu?"
Cổ Từ Hành Chi bị nhiệt khí hắn thở ra gãi đến ngứa không ngừng: "... Tùy tiện tâm sự mà thôi."
"Tùy tiện tán gẫu, liền có thể nói lâu như vậy." Mạnh Trọng Quang oan ức không thôi, "Cho dù sư huynh không muốn cùng ta nói nhiều. Trọng Quang cũng phải cùng sư huynh tán gẫu."
Từ Hành Chi vỗ một cái tát lên mu bàn tay hắn đang đùa giỡn cằm mình: "Không lớn không nhỏ. Được được được, cùng ngươi tán gẫu là được. Muốn nghe cái gì?"
Mạnh Trọng Quang cao hứng từ sau lưng Từ Hành Chi vòng ra phía trước, chắp tay sau lưng hỏi: "Muốn nghe một chút xem sư huynh cùng Lục Ngự Cửu vừa nãy hàn huyên cái gì?"
Từ Hành Chi: "... Chúng ta không tán gẫu gì hết."
Mạnh Trọng Quang càng ủy khuất: "Sư huynh lừa người, hai người các ngươi mới vừa hàn huyên Chu Bắc Nam, hàn huyên quỷ nô, còn hàn huyên về Ôn Tuyết Trần, làm sao có thể nói cái gì cũng không tán gẫu đâu?"
Từ Hành Chi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "... Ngươi nếu đều nghe thấy được vậy còn hỏi cái gì?"
Trong đôi mắt Mạnh Trọng Quang đều tràn đầy ánh sáng liễm diễm chân thành, rất động lòng người: "Ta muốn sư huynh nói lần nữa với ta, ta muốn nghe âm thanh sư huynh."
Từ Hành Chi nghĩ, lão yêu tinh này thực sự kiều khí đến không biên giới, không biết ai dung túng ra cái tật xấu này. (Jeje: Còn là ai =]] Là do ai =]])
Hắn vừa nghĩ vừa lên tiếng nói: "Vừa nãy Lục Ngự Cửu đến nói với ta, không cần cùng Chu Bắc Nam tính toán..."
Cứ như vậy một đường đi một đường nói, mấy người liền đi gần ba canh giờ.
Chu Vọng tuổi tác nhỏ, gánh vác không nổi trọng trách tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa, trước vẫn luôn lưu lại trong tháp trông coi tháp, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi tháp.
Nàng thấy rất nhiều cảnh sắc trước kia chưa từng thấy, cứ việc bốn phía sương mù mỏng bốc lên, đất đai cằn cỗi mờ nhạt liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ, nàng vẫn vui sướng chạy tới chạy lui, hái mấy cánh hoa màu sắc, tay chân vụng về mà kết vòng hoa, phân biệt đưa cho Khúc Trì cùng Đào Nhàn.
Cuối cùng, đoàn người quyết định tại một chỗ bên trong hang núi dưới vách núi nghỉ ngơi, ngủ mấy canh giờ sau lại xuất phát.
Mọi người tìm bồ vĩ cỏ khô khắp nơi, chuẩn bị trải giường chiếu.
Khúc Trì đi ra ngoài ước chừng một phút sau, kéo