Thời điểm tiến vào bên trong Hổ Khiêu Giản, Từ Hành Chi từng đề nghị, không nên đem mình và Đào Nhàn hai người không có pháp lực này mang theo, chỉ cần đem bọn họ dàn xếp tại một địa phương tránh người nào đó, chờ đợi Mạnh Trọng Quang bọn họ trở về là được.
Mạnh Trọng Quang trước tiên tỏ thái độ: "Sư huynh ở nơi nào ta liền ở nơi đó."
Khúc Trì học theo: "Đào Nhàn ở nơi nào ta liền ở nơi đó."
Hai người này là sức chiến đấu trọng yếu, nếu như muốn từ trong tay quỷ vương đoạt lại mảnh vỡ, thiếu mất người nào cũng không được.
Mà độ khó thuyết phục Mạnh Trọng Quang cùng thuyết phục Khúc Trì không phân cao thấp, một là si (*), một là người điên, đều cố chấp như nhau.
(*) Si trong si ngốc.
Từ Hành Chi không thể làm gì khác hơn là nhấc tay đầu hàng: "Được rồi, coi như ta chưa nói."
Bên trong Hổ Khiêu Giản sương mù nhiều, có nhiều hồ nước muối, vị tanh mặn trong không khí rất nặng, càng tiến gần địa phương muốn đến, nham thạch cùng thổ nhưỡng càng lộ ra màu xám trắng bạc mênh mông. Vạn dặm đất bị nhiễm phèn không mọc nổi cỏ cây, vạn vật khô héo, nơi chốn có thể thấy được xương cốt khô, vừa có xương người, cũng có xương thú, đều đã khô quắt, chỉ cần bước lên trên đạp một cái sẽ hóa nát thành bụi.
Thời điểm mọi người nghỉ ngơi, Từ Hành Chi trong lúc rảnh rỗi, dùng cành cây ở trên nham thạch khô nứt từng nét bút mà viết: "Từ Hành Chi đã từng đến đây."
Viết tới đây, hắn ngừng lại chốc lát, hỏi Chu Bắc Nam: "Năm nay niên hiệu là gì?"
Hắn không biết mình còn có thể đi ra khỏi Man Hoang hay không, cũng không biết "thế giới chi thức" sau khi biết hắn là bao cỏ (*) có thể hay không đem hắn cưỡng ép hút ra khỏi bộ thân thể này, ném về thế giới cũ, lại tìm một người đáng tin cậy tới giết Mạnh Trọng Quang, cho nên hắn muốn lưu lại một chút dấu ấn chứng minh hắn từng tới qua nơi này.
(*) Bao cỏ: ý chỉ người vô năng, vô tích sự không làm được gì.
Chu Bắc Nam dùng quỷ thương chống thân thể: "Ngươi so với chúng ta tiến vào trễ hơn như vậy, ngươi lại hỏi chúng ta bây giờ là niên hiệu gì?"
Từ Hành Chi thúc hắn: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau nói đi." Hắn liền chuyển hướng Mạnh Trọng Quang, "Ngươi có nhớ không?"
Mạnh Trọng Quang chần chờ lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Chu Bắc Nam gãi gãi đầu: "Nếu như thời điểm chúng ta tiến vào Man Hoang cái tên vua bù nhìn kia còn tại vị, năm nay hẳn là Thiên Định thứ mười sáu."
Ngón tay Từ Hành Chi hơi hơi dừng một lát: "... Hở?"
Niên đại hiện thế ở chỗ mình, vừa vặn cũng là năm Thiên Định thứ mười sáu.
Hắn vốn không muốn khiến người hoài nghi, mới cố ý hỏi niên hiệu tại đây của Chu Bắc Nam bọn họ, nhưng không ngờ chiếm được một cái đáp án như thế.
Bất quá suy nghĩ một chút nữa, Từ Hành Chi liền bình thường trở lại.
Hắn là tác giả thoại bản, thời gian lịch pháp trong sách cùng thế giới mình tương đồng, cũng không phải việc không thể lý giải gì.
Tại thời điểm hắn từng nét viết xuống "Năm Thiên Định thứ mười sáu", Nguyên Như Trú cau mày: "Sương mù này càng ngày càng đậm. Từ sư huynh, Trọng Quang, chúng ta vẫn nên dành thời gian gấp rút lên đường đi."
Từ Hành Chi bỏ cành cây xuống, đem quạt xếp để ở bên người nhét vào hông, phủi mông một cái chuẩn bị đứng dậy, tay trái liền bị Mạnh Trọng Quang bắt lấy.
Mạnh Trọng Quang nói: "Sư huynh, ta nắm ngươi, cẩn thận lạc đường."
Từ Hành Chi phi thường vui mừng dùng tay phải gỗ hoa lê sờ đầu Mạnh Trọng Quang: "Cảm tạ."
Mạnh Trọng Quang thoải mái đến híp mắt: "Còn muốn nữa."
Từ Hành Chi: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Từ Hành Chi: "... Đừng nghịch."
Mạnh Trọng Quang cố chấp: "... Còn muốn."
... Hết cách rồi, lão yêu tinh này quả thực mang thuộc tính mèo.
Từ Hành Chi thở dài một hơi, đối với mấy người còn lại nói: "Xoay đầu sang chỗ khác."
Mạnh Trọng Quang dù sao cũng là lão đại bên trong đám người này, bộ dáng tham sủng làm nũng nếu đều bị bọn họ nhìn còn có thể ra sao được.
Từ Hành Chi hảo hảo sờ soạng vài vòng đầu tóc Mạnh Trọng Quang, còn theo yêu cầu của hắn sờ cả ót lẫn cổ, cuối cùng cũng coi như đem lão yêu tinh kiều khí này dỗ dành chịu đi tiếp.
Mạnh Trọng Quang nắm tay Từ Hành Chi, tâm tình vô cùng tốt mà đi ở trước nhất, mà những người khác đều đi theo ở phía sau bọn họ, nhất thời không nói gì.
Hiển nhiên ngoại trừ Khúc Trì cùng Chu Vọng không rõ vì sao, mấy người còn lại đều đắm chìm trong suy nghĩ không thể tự thoát ra được.
Đường phía trước càng đi càng trắc trở, sương mù sền sệt đến tựa hồ có thể vồ một cái nắm chặt được thực thể, sương trắng trầm ngưng, núi cao tiềm hành, bốn phía vách đá như một đám thú hoang đang trầm mặc rình mò, giấu diếm răng nanh, không phát ra tiếng động, lại khủng bố khó giải thích được.
Chu Vọng vốn định tiết ra một tia linh lực, quan sát đánh giá phụ cận có dị động hay không, lại tại thời điểm vừa mới điều động nội đan liền bị Nguyên Như Trú phía sau sớm nhận biết được nắm chặt cổ tay, ra hiệu nàng không thể bại lộ.
Đúng vào lúc này, mấy người đi tới một chỗ do hai khối vách đá cao ngất kẹp thành "nhất tuyến thiên"
Nơi này cực hẹp, độ rộng ước chừng chỉ bằng một phần rưỡi chiều dài vai nam tử trưởng thành, căn bản không có cách nào song song tiến lên.
Bọn họ đơn giản một người dắt một người, nối đuôi nhau tiến vào thông đạo nhỏ hẹp dị thường kia.
Thân thể Mạnh Trọng Quang phía trước chặn lại ánh sáng từ bên khác chiếu qua, Từ Hành Chi cơ hồ giống như bên trong một mảnh tối tăm lần mò, không cẩn thận liền một cước đạp lên một tảng đá, dưới chân trượt một cái.
Hắn vừa mới đứng vững bước chân, người phía trước liền lên tiếng nhắc nhở: "Khúc sư huynh, cẩn thận dưới chân."
Nghe đến âm thanh thiên về văn nhược nữ khí kia, cổ họng Từ Hành Chi căng thẳng, tay nắm ngược lại cổ tay người phía trước.
Xúc cảm mảnh khảnh quá mức kia khiến tâm Từ Hành Chi sống sờ sờ nguội lạnh phân nửa: "Đào Nhàn?"
Người bị hắn tóm lấy quay đầu lại.
Dựa theo ánh sáng lối ra phía trước chiếu vào khi cậu quay đầu lại, Từ Hành Chi xác xác thực thực mà thấy được mặt Đào Nhàn.
"... Từ... Sư huynh?" Đào Nhàn rốt cục cũng phát hiện không đúng, "Ngươi không phải luôn đi phía trước sao? Ta lôi kéo rõ ràng là Khúc sư huynh..."
Từ Hành Chi cũng nhớ tới, Mạnh Trọng Quang là người thứ nhất tiến vào nhất tuyến thiên, chính mình theo sát phía sau, làm sao chỉ trong chốc lát, người dẫn đầu liền đổi thành Đào Nhàn?
Từ Hành Chi còn chưa trả lời liền nghĩ tới một chuyện khác, da đầu nhất thời nổ tung.
... Nắm tay trái mình chính là Đào Nhàn, vậy bây giờ đang nắm tay phải mình là ai?
Hơn nữa, nếu Đào Nhàn đi ở phía trước mình qua lâu như vậy cũng không phát hiện dị thường, như vậy... Là ai đang nắm cái tay khác của cậu?
Trong chớp mắt, Từ Hành Chi cắn răng đem cổ tay phải mạnh mẽ vặn một cái, tay phải gỗ hoa lê liền từ cổ tay hắn rơi ra.
Tay trái của hắn thăm dò đến bên hông, lớn tiếng quát lên: "Bám sát vách!"
Đào Nhàn mặc dù đã sợ đến dung mạo thất sắc, nhưng ít ra cũng đủ nghe lời, Từ Hành Chi mệnh lệnh một chút, cậu liền đem mình áp tới một bên vách đá.
Từ Hành Chi dùng chủy thủ "thế giới chi thức" đưa cho hắn, bước ngang một cái, vọt lên chỗ Đào Nhàn né qua để trống phía trước, mạnh mẽ đâm xuống hắc ám kia!
Một tiếng nữ tử sắc bén gào rất giống như móng tay kề sát bên tai Từ Hành Chi xẻo qua!
Ống tay áo tay phải Từ Hành Chi rung lên: "Nắm chặt ta! Chạy!"
Đào Nhàn bị dọa ngốc nhìn thấy ống tay áo thuần trắng tung bay trước mắt, tựa như ngọn cỏ cứu mạng tóm lấy, cùng Từ Hành Chi đồng thời ở trong bóng tối tức tốc chạy như điên.
Tiếng quỷ khóc thê thảm phía sau đột nhiên nổ vang, cuồng phong cũng tựa như đuổi theo bước chân hai người chen chúc hướng phía trước lao tới.
Lối ra cũng càng ngày càng hẹp lại, cửa động nguyên bản có thể chứa một người rưỡi mắt thấy càng dần dần giảm đến còn một người, mà còn có xu thế tiếp tục co hẹp lại!
Từ Hành Chi lôi kéo Đào Nhàn một đường lao nhanh đến lối ra. Đào Nhàn chịu kinh hách liên tục không ngừng, mắt nhìn đã sắp ra ngoài cách không còn một mét, cậu run chân một cái, thế nhưng té sấp xuống trước!
Từ Hành Chi mắng to một tiếng, cưỡng ép xoay người lại, tay trái kéo lấy cổ tay Đào Nhàn, nghiêng người đem cái thân mảnh khảnh của cậu cưỡng ép túm kéo đi trước, tiện đường một cước đạp lên phía sau lưng cậu, miễn cưỡng đem cậu đá ra khỏi khe đá chỉ còn đủ cho nửa người qua!
Từ Hành Chi chính mình nằm sấp xuống thân, lăn khỏi chỗ, rốt cục mặt mày xám xịt mà bò ra ngoài.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhất tuyến thiên vừa nãy không ngờ hoàn toàn biến mất ở bên trong sương mù cuồn cuộn, lưu lại trên đất chính là từng mảnh vỡ hài cốt nằm thành khối lớn.
Những người khác không biết bị nhất tuyến thiên quỷ quyệt kia nuốt hết đưa đi nơi nào, lưu ở chỗ này chỉ có Đào Nhàn cùng Từ Hành Chi hai người.
Đào Nhàn quỳ trên mặt đất, sau lưng có một dấu chân rất rõ ràng.
Từ Hành Chi hơi chột dạ, thân thủ xoa xoa phía sau lưng cậu: "Ngươi sao rồi?"
Đào Nhàn lung tung lau mặt một cái, bò người lên: "Đa tạ Từ sư huynh, nếu không phải..."
"Chu Vọng nói nhiều như vậy nhất định là học theo ngươi." Từ Hành Chi trực tiếp cắt ngang lời dong dài của cậu, tay trái đem chủy thủ xoay cầm lại, "Lúc này không phải thời điểm tán gẫu. Chúng ta đừng đi về phía trước, nơi nào cũng không đi, ở tại đây chờ bọn hắn."
Đào Nhàn dựa vào cánh tay Từ Hành Chi, môi sắc trắng bệch: "Bọn họ đều đi đâu vậy? Khúc sư huynh có gặp chuyện hay không?"
Từ Hành Chi an ủi: "Yên tâm. Hai chúng ta chết ba trăm lần ở