Nam Ly không để ý mâu thuẫn cùng chống cự của Diệp Bổ Y, đem Diệp Bổ Y nôn ra máu khiêng trên vai, mang trở về phòng, cũng thô bạo mà quăng trở về trên giường.
Diệp Bổ Y chảy nước mắt muốn chạy, Nam Ly liền túm lấy cổ của cậu đem cậu nhấn trở về trên giường: "Diệp Bổ Y, ngươi đừng không biết điều."
Diệp Bổ Y cuối cùng cũng coi như bất động.
Nam Ly mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Diệp Bổ Y nhỏ giọng nói: "Nam Ly, ngươi thả ta đi đi."
Nam Ly vốn là uống nhiều rượu, men say cao, nghe vậy lửa cọ trong lòng bốc lên một chút, cố nhẫn nại nói: "... Ngươi muốn đi nơi nào? Ngươi có thể đi nơi nào?"
Diệp Bổ Y không nói lời nào.
Nam Ly cười lạnh: "Ngươi không có ta, có thể tại bên trong Man Hoang sống quá một ngày? Diệp Bổ Y, ngươi có lương tâm hay không?"
Diệp Bổ Y vành mắt đỏ bừng nhìn y, thấp giọng nghẹn ngào nói: "Nam Ly, cám ơn ngươi. Thế nhưng ta van ngươi, thả ta đi đi."
Nam Ly tức giận đến ngũ quan vặn vẹo: "Ngươi nằm mơ. Diệp Bổ Y ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi cho dù chết, cũng phải chết tại Hổ Khiêu Giản cho ta."
Diệp Bổ Y run lên: "... Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc ta cứu ngươi một cái mạng nhỏ." Nam Ly giận dữ cười, "Bằng không ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống tới ngày này trong Man Hoang?"
Đôi môi Diệp Bổ Y trắng như tuyết, nhô lên toàn bộ dũng khí mới có thể đem lời nói từ đáy lòng nói ra khỏi miệng: "... Ngươi căn bản không phải muốn cứu ta. Ngươi chỉ là bởi vì ta có một đôi mắt tương tự với người vợ đã chết của ngươi."
Thời điểm lúc trước nhìn thấy bích họa vong thê Nam Ly, Diệp Bổ Y có chút ngu ngốc thẳng thắn thậm chí căn bản không nghĩ tới mình là một thay thế phẩm, chỉ lo tự ti mặc cảm.
... Nàng tốt như vậy, được Nam Ly mong nhớ cũng là phải. Hiện tại đổi thành chính mình hầu ở bên người Nam Ly, nên học học bộ dáng Nam Ly yêu thích nhiều hơn, khiến y có thể hài lòng một chút.
Cậu đem Nam Ly trở thành toàn thế giới, mà Nam Ly chỉ coi cậu là một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao.
Mà nghe Diệp Bổ Y vạch trần y như vậy, Nam Ly bỗng nhiên nổi giận, gân xanh trên trán đều nhảy lên: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"
Y vốn là tính tình thôi bạo tàn ác, chỉ có trước đây trước mặt Diệp Bổ Y mới có thể hơi thu liễm, Diệp Bổ Y cũng là lần thứ nhất nhìn thấy y sinh khí như vậy, sợ run lẩy bẩy, hướng góc giường co lại.
"Ngươi nên cảm ơn cha mẹ ngươi sinh cho ngươi bộ dáng có chút dùng được này." Nam Ly cười lạnh, "Bằng không ngày đầu tiên gặp mặt, ngươi đã cùng tàn hồn vị đạo sĩ kia chết trong thân thể ta."
Diệp Bổ Y đột nhiên ngẩng đầu: "... Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi cho rằng ta là dựa vào cái gì tu luyện ?" Nam Ly cũng không cảm thấy được lời này có chỗ nào không đúng, "Đạo hữu kia của ngươi chết đi, hồn phách đã là vô dụng, ta lấy hồn phách của hắn tới tu luyện thì làm sao? So sánh trên dưới, ta đối đãi ngươi đủ tốt, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"
Diệp Bổ Y nhìn Nam Ly, ánh mắt xa lạ như là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy y: "Ngươi, ngươi hút hồn phách của hắn? Ngươi không phải đã đáp ứng sẽ đem hắn chôn cất..."
Nam Ly cảm thấy được Diệp Bổ Y quả thực không thể nói lý, cười nhạo nói: "Hắn không phải đã chôn cất sao? Nếu không mộ phần bên ao nước kia là từ nơi nào ra?"
Diệp Bổ Y cất cao giọng: "Nhưng ngươi đã nói, ta theo ngươi tới Hổ Khiêu Giản, ngươi, ngươi sẽ an táng tốt cho hắn. Ngươi tại sao muốn..."
Nam Ly hỏi ngược lại: "Ta có nói không hút hồn phách của hắn sao?"
Miệng Diệp Bổ Y hơi giương ra, cuối cùng chán nản ngậm lại.
Nam Ly lúc này mới thuận khí chút, muốn sờ sờ đầu của cậu, lại bị Diệp Bổ Y tránh ra.
Diệp Bổ Y chảy nước mắt nói: "Thời điểm lần đầu tiên, chúng ta đã ngoéo tay, ấn dấu. Ngươi đã nói sau này sẽ không gạt ta, hảo hảo đợi ta... Tất cả đều là lừa người... Từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi liền đối với ta không có một chút chân tâm..."
Hỏa diễm nguyên bản bị đè xuống dưới sự kích thích ngôn ngữ của Diệp Bổ Y nhất thời có tư thế lửa cháy lan ra, Nam Ly nói không biết lựa lời: "Lời nói thật lòng? Ngươi nghĩ, ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao?"
"Vốn chính là đám đạo sĩ giả nhân giả nghĩa các ngươi đưa ta vào Man Hoang, ta thao tiểu đạo sĩ ngươi, là đáng đời ngươi!"
Diệp Bổ Y giật mình tại chỗ.
Lời này như một cuốc băng sắc bén, miễn cưỡng đập vào trái tim Diệp Bổ Y, xương cốt cậu giống như trộn lẫn với vụn băng, vừa tê lại lạnh, đau đớn sắp nứt.
Không biết sững sờ bao lâu, Diệp Bổ Y cuối cùng đau đến khom người xuống, dùng đầu đụng phải mạn giường, đụng đến thùng thùng vang vọng.
Trước đây cậu chỉ coi cái gọi là đau lòng là một loại hình dung, nước đã đến chân mới biết, đây là một loại đau chân thật, đau đến mức đầu cậu đều toàn là mồ hôi lạnh.
Nam Ly sau khi nói lời giận dữ, tâm lý dù nửa phần khoái ý cũng không có, ngược lại lòng buồn bực đến sưng lên, lại thấy Diệp Bổ Y phản ứng như thế này, y lập tức thân thủ bảo vệ trán của cậu: "Ngươi làm gì?! Chớ ở trước mặt ta giả điên."
Lời còn chưa dứt, y liền nghe tiếng đoản kiếm bên hông rút ra từ bao.
Nam Ly lui bước về phía sau, chỉ thấy Diệp Bổ Y cầm trong tay thanh đoản kiếm này, vành mắt hồng hồng, như là con thỏ nhỏ bị chọc tức, tàn bạo mà nhìn mình chằm chằm.
"Làm sao? Muốn giết ta?" Phục hồi tinh thần lại, Nam Ly có chút hối hận vừa nãy đối với Diệp Bổ Y nói lời ác độc, nhưng y là vương thượng, muốn y lúc này thừa nhận chính mình có lỗi, đem lời nuốt trở về căn bản không thể, "Lá gan ngươi tăng trưởng a, Diệp Bổ Y."
Y thật cho là Diệp Bổ Y sẽ tới đâm chính mình một đao.
Ngắn ngủi mấy cái nháy mắt, Nam Ly đã suy nghĩ xong tình cảnh sau khi cậu nhào tới.
Y sẽ không trốn, mặc cậu đâm một kiếm là được, dù sao chính mình cũng không bị con vật nhỏ này giết chết nổi, chờ cậu đâm kiếm này hết giận, chính mình sẽ chậm chậm trở về dỗ dành, tiểu tính khí của cậu dù như thế nào cũng phải tiêu tan.
Nam Ly tự giác chính mình hiểu rất rõ Diệp Bổ Y, cho nên, thời điểm khi ngón út bị chặt đứt của Diệp Bổ Y từ trên giường lăn xuống, Nam Ly thậm chí không thể phản ứng lại.
Mấy giây sau, Nam Ly mắng to một tiếng, tiến lên đem đoản kiếm đánh rơi trên đất: "Con mẹ nó ngươi điên rồi sao Diệp Bổ Y?"
Diệp Bổ Y cuộn tròn ở trên giường ôm lấy tay, vết đứt nơi tay phải máu chảy như suối.
Bờ vai cậu co giật không ngừng: "Đau... Ta đau..."
Nam Ly kéo tay cậu qua, dùng sức mạnh vì cậu cầm máu: "Hiện tại mới biết đau? Ngươi tức giận thì đâm ta đi? Hướng lên người mình hạ dao người thật mẹ nó có bản lĩnh a."
Diệp Bổ Y sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, hô hấp nhẹ vô cùng, nhưng cậu lại dốc hết lực khí toàn thân đem Nam Ly đẩy ra phía ngoài: "Bẩn."
Nam Ly tức điên: "Chê ta bẩn? Cho nên ngươi đem ngón tay chặt? Kia con mẹ nó ngươi trong ngoài đều bị ta chạm qua, ngươi tại sao không đi chết đi?"
Nghe lời này, Diệp Bổ Y sửng sốt thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "... Không sai, ta bẩn, là ta bẩn. Cầu ngươi để ta đi đi."
Nam Ly phát hiện người này căn bản không nghe vào tai lời y nói, nhìn thấy máu của cậu đã ngừng chảy, liền vung tay áo: "Muốn cút thì cút nhanh lên, một thân mùi máu tanh này của ngươi, ra khỏi Hổ Khiêu Giản chính là cái chết."
Nói xong câu này, y nổi giận rời đi.
Bị gió lạnh thổi, cảm giác say của Nam Ly thoáng tỉnh một chút, y tại cửa buồn bực mà bồi hồi một vòng sau, liền nghe đến trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở tinh tế.
Dần dần, khóc nức nở biến thành nước mắt ròng ròng, lại biến thành khàn giọng khóc rống.
Nam Ly chưa từng nghe tới người có thể khóc đau như thế, như là trơ mắt mà nhìn một phần thân thể bị người mạnh mẽ xé ra, lại không thể ra sức, chỉ có thể đau đớn gào khóc như tiểu hài tử.
Nam Ly bị cậu khóc có chút không thở nổi, muốn đẩy cửa đi vào, mà bàn tay đến một nửa liền ngừng lại.
Y tạm thời không có cách nào đối mặt Diệp Bổ Y, không thể làm gì khác hơn là quay người rời đi, đem tiếng khóc mài đến tim y đau bỏ lại đằng sau.
Đêm đó y uống cạn bảy, tám đàn rượu ủ lâu năm, ngồi trên vương tọa ở chủ điện.
Ai ngờ ngày thứ hai, y lại trở lại trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Bổ Y.
... Cậu không mang đi thứ gì, bao gồm cả ngón tay bị đứt kia.
Y chộp tới quỷ tu giữ cửa chất vấn, được câu trả lời là, đêm qua Diệp Bổ Y rời Hổ Khiêu Giản, nói rằng quỷ vương bảo cậu đi ra ngoài.
Biết được tin tức, Nam Ly ở trong điện đi vài vòng, giơ tay đập phá một tượng người gỗ.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong tượng người gỗ không chỉ có không làm cho y bình tĩnh mảy may, ngược lại càng khiến y thêm nóng nảy ấm ức khó nhịn.
Rất nhanh, khắp nơi đều có mảnh vỡ nứt ra của tượng người gỗ, Nam Ly đứng ở bên trong đám mảnh vỡ, cuống họng nghẹn đến đau.
Tiểu đạo sĩ chạy?
Cậu làm sao dám chạy?
Cậu đến cầm kiếm cũng cầm không vững, đêm qua còn chặt đứt một ngón tay của bản thân...
Y không dám nghĩ tiếp nữa: "Chúc Đông Phong! Lăn ra đây!"
Chúc Đông Phong từ ngoài điện đi tới, nhìn thấy hỗn độn đầy đất, không khỏi kinh ngạc: "Ngài..."
Nam Ly chỉ ra ngoài điện: "Ngươi đi, đi đem tiểu đạo sĩ bắt về cho ta."
Chúc Đông Phong đương nhiên sẽ không làm trái ý Nam Ly: "... Vâng."
Nam Ly do dự chốc lát, liền đem Chúc Đông Phong gọi về, tinh tế dặn dò: "Hắn bị thương, nên đi không xa lắm. Sau khi tìm thấy hắn, ngươi nói cho hắn biết, bảo hắn đừng làm rộn, ta tối hôm qua là... Là uống nhiều rồi mới nói lời vô liêm sỉ như vậy; hắn nếu như còn không chịu trở về, ngươi liền đem hắn khiêng về. Chú ý tuyệt đối đừng lôi kéo tay hắn."
Chúc Đông Phong đầy mặt bất đắc dĩ, lĩnh mệnh rời đi.
Nam Ly ở trong điện ngồi nằm không yên chỉnh chỉnh một ngày, mới chờ được Chúc Đông Phong đến phục mệnh.
"Không tìm được?" Nam Ly nghiến răng nghiến lợi, "Hắn là một tiểu đạo sĩ tu vi thấp kém, cùng người phàm có gì khác biệt? Các ngươi liền một phàm nhân cũng không bắt được?"
Chúc Đông Phong thẹn thùng: "Vương thượng, chúng ta lục soát khắp phụ cận, nhưng thật sự không tìm thấy vương phi."
Nam Ly càng hoảng hốt.
Man Hoang mênh mông, cậu có thể đi nơi nào?
Y cố nén lòng tràn đầy sợ hãi, giận dữ đứng dậy: "Một đám rác rưởi! Ta tự mình đi tìm."
Một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, ba tháng trôi qua.
Nam Ly kinh hoảng phát hiện, y thực sự tìm không thấy Diệp Bổ Y.
Y nếm trải tư vị hàng đêm không được an giấc.
Năm đó, thê tử y kết tóc Vân Hoa chết trong tay một đạo sĩ, mà Nam Ly cũng bị người này đưa vào Man Hoang. Trăm ngàn năm qua đi, Vân Hoa trở thành nốt chu sa trong ngực y, khó khăn mới tìm đến một Diệp Bổ Y, nhưng bây giờ, cậu lại hóa thành một cái châm, một cây gai, cắm vào tim của y, khiến y ăn ngủ không yên.
Y chỉ có ở trong mơ mới có thể nhìn thấy Diệp Bổ Y một mặt, bởi vậy y càng thêm hung mãnh mà uống rượu, cũng nhờ rượu đi qua tìm Diệp Bổ Y.
Ngày hôm đó, y liền mơ thấy sự tình phát sinh trong quá khứ giữa y và Diệp Bổ Y.
Bọn họ theo thường