Ứng Thiên Xuyên nằm ở cửa biển Cửu Châu Đông Hải, sóng xanh dạt dào, biển tận chân trời; tam đảo ôm hết, tinh đảo bố trí như cờ.
Giải Kiếm đảo (*) là trạm thứ nhất khách tới thăm Ứng Thiên Xuyên nhất định phải đi qua. Tên như ý nghĩa, phàm là người muốn lên đảo, đều cần đến giải kiếm chước binh, miễn cho binh đao nhuệ khí tổn thương linh khí đạo tính dưỡng dục trăm ngàn năm qua của Ứng Thiên Xuyên.
(*) Giải (解) ở đây là cởi bỏ, loại bỏ.
Nhưng mà đều sẽ có ngoại lệ.
Thi đấu Thiên bảng năm năm một lần đã mở, trong lúc này, người tu đạo tham gia thi đấu có thể đi qua Giải Kiếm đảo mà không cần giao binh khí ra. Cái gọi là Thiên bảng thi đấu, là chuyên vì đệ tử đạo môn mà bố trí, nếu như có đệ tử trẻ tuổi có thể tại thi đấu Thiên bảng bộc lộ tài năng, dù cho không thể đoạt được vị trí đứng đầu, cũng có thể thanh danh lan truyền xa, dương danh thiên hạ.
Môn quy tứ môn nghiêm ngặt, không cho phép đánh bài đánh bạc, nhưng một vài đệ tử trong môn vẫn lén lút mở đánh cược, dùng linh thạch làm tiền cược, đoán xem thứ bậc nào sẽ rơi vào ai.
Kỳ thực ba người đứng đầu cơ hồ không quá mức hồi hộp. Khúc Trì liên tục hai lần đứng đầu bảng lần này vẫn đoạt giải quán quân đứng đầu, so với nhân số thắng của Từ Hành Chi không phân cao thấp, mà Chu Huyền của Ứng Thiên Xuyên đã lần thứ ba đoạt được hạng ba Thiên bảng. Ba người này cùng nhau ngang hàng, biên độ thay đổi rất nhỏ, khác biệt cũng không lớn.
Khiến mọi người đánh cược đến khí thế ngất trời, ngược lại là hạng bốn năm, sáu.
Ứng Thiên Xuyên có một nhân tài mới xuất hiện, tên là Trình Đính, thiện khiến hoa thương, thương thuật nhất lưu, thiên phú cực cao, cơ hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng áp giải Trình Đính có thể đi vào nhóm sáu người đứng đầu, cho dù đến tột cùng xếp hạng tại vị trí thứ mấy còn nghi vấn, nhưng tiếng vang của gã cư nhiên vượt qua Chu Bắc Nam, thậm chí rất có tư thế tiến sát vị trí Chu Huyền.
Thời điểm mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời xếp hạng của Trình Đính, vị thiên kiêu chi tử này lại đang ở diễn võ trường dành cho các đệ tử, múa thương dùng chuôi thương gắt gao ngăn chặn trước mắt đầu của người ta: "Ta nói cút ra ngoài. Nghe không hiểu?"
Qua mấy năm, Cửu Chi Đăng đã trưởng thành thành thanh niên cao gầy, dáng người như đàn, khớp xương như huyền, trong ngoài đều lộ ra một luồng sắc bén tựa như lưỡi lê liếm tuyết.
Cửu Chi Đăng nói: "Thỉnh ngươi lấy thương ra."
Trình Đính cảm thấy khá buồn cười: "Ngươi đây là đang cùng ai nói chuyện? Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?"
Cửu Chi Đăng: "Phong Lăng Cửu Chi Đăng."
"Không tồi, còn hiểu được chính mình là ai, vậy ngươi nên rõ ràng, nơi này không phải chỗ ngươi nên xuất hiện." Trình Đính cười nhạo, "Diễn võ trường này há phải để cho hạng giá áo túi cơm như ngươi có thể sử dụng ? Cút ra ngoài!"
Cửu Chi Đăng đang muốn biện giải, liền bị một trận cự lực ép đỉnh, y cắn cơ căng thẳng, mạnh mẽ thẳng tắp lưng, không bị ép tới cúi người xuống.
Trình Đính tăng lực cổ tay: "Ta không thích ngươi cao hơn ta."
Hai quyền Cửu Chi Đăng nắm chặt, hai mắt hơi chuyển động.
Có không ít đệ tử ở bên vây xem, lại không một người nguyện tiến lên giúp y nói nửa câu, trong đó thậm chí có rất nhiều người là đệ tử Phong Lăng sơn.
Y cắn chóp lưỡi, vẫn cứ một mình miễn cưỡng gánh vác cỗ quái lực kia, không có rút kiếm, cũng không có phản kích, hai chân vững vàng mà dính trên đất, đầu gối không chịu cong đi.
Y cắn răng thấp giọng nói: "... Ta là người Phong Lăng sơn, ta không cần hướng về bất kỳ ai cúi đầu."
Lúc này, Mạnh Trọng Quang đang ôm kiếm ở góc ngủ gà ngủ gật. Bởi vì nam nữ không phân chung diễn võ trường để huấn luyện, mấy nữ tử khác phái chỉ có thể tụ lại cùng nhau, xa xa nhìn lại, hai gò má ửng đỏ đối với dung mạo của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mạnh Trọng Quang đã thành niên nằm một mình ở đó chính là một bức tranh mỹ nhân giữa thiên nhiên mưa khói, tay, môi, thùy tai, cổ, mắt cá chân đều là cực mỹ, chọc người suy tư không thôi.
Nghe hai người ở gần nói liên miên nghị luận bên kia có náo nhiệt để xem, Mạnh Trọng Quang mới mở mắt lim dim buồn ngủ, tỉnh trong chốc lát, ngáp một cái hướng đám người đi lại.
Thấy bị vây chính là Cửu Chi Đăng, Mạnh Trọng Quang liền mất hứng thú, đang muốn quay người, liền nghe được Trình Đính trào phúng nói: "Lời này là ai dạy cho ngươi, hẳn là tên Từ Hành Chi kia?"
Mạnh Trọng Quang sắc mặt cứng lại, dừng bước không lại bước về phía trước.
Trình Đính cười nói: "Thật tốt, một tên lưu manh cùng chó tranh ăn, được Thanh Tĩnh quân vừa ý, gà rừng biến thành phượng hoàng, không trách hắn có thể cùng loại người như ngươi ở cùng..."
Nghe gã đề cập Từ Hành Chi, nhiều đệ tử Phong Lăng sơn mới vừa rồi còn đang xem trò vui cùng nhau thay đổi sắc mặt.
Lời còn chưa dứt, Trình Đính liền bị một cái chân bên trong đám người mạnh mẽ đạp trúng phía sau lưng, gã không quan sát kịp, hướng phía trước ngã xuống, cùng lúc đó, kiếm bên hông Cửu Chi Đăng rút ra, chuôi kiếm thẳng tắp đâm vào bụng Trình Đính.
Trình Đính bị đau, nằm úp sấp quỳ gối, chật vật giương mắt: "Là ai?!"
Lời còn chưa dứt, một chiếc khăn dùng để lau mồ hôi mặt liền bay ra ngoài ném tới trên mặt Trình Đính, Trình Đính muốn vứt ra, chiếc khăn mặt kia lại giống như dính một chất lỏng thực vật nào đó, sền sệt đến cực điểm, vừa lên mặt liền không gỡ ra được.
Liền tại thời điểm Trình Đính giãy dụa, lưng gã đã trúng đến mấy lần quyền cước, hiển nhiên cũng không phải một người làm.
Ăn thiệt ngầm mấy lần, Trình Đính rốt cục nổi lên tức giận, mò tới hoa thương, một thương kéo ra ngoài, mấy người ném đá giấu tay kia phát hiện không ổn, dồn dập lui lại, mà Mạnh Trọng Quang không kịp lui lại bị thương phong quét ngã xuống đất, nơi cổ cũng bị tàn ảnh của mũi thương đâm trúng một lỗ.
Hắn ho khan vài tiếng, yếu đuối mong manh mà thấp giọng thở dốc, vành mắt đều nín đỏ, bộ dáng mờ mịt cực kỳ giống cún con bị bắt nạt lại không biết làm sao cãi lại. (Jeje: *clap clap* Ảnh đế, quả nhiên là ảnh đế)
Cửu Chi Đăng cũng không tình nguyện lại tranh đấu, thu kiếm vào vỏ: "Vừa nãy ngươi nhục mạ sư huynh của ta, ta trả ngươi một đòn, xem như là huề nhau. Ngươi nếu còn nói lời xúc phạm, ta liền đánh lại đến cùng."
Giọng điệu của y lạnh nhạt, lại càng làm Trình Đính tức giận thêm, tại thời điểm y quay người, Trình Đính đột nhiên ra tay, một côn hướng sau đầu gối Cửu Chi Đăng, sau đó hai tay nắm thương, một đạo tử hồng yên hà thuận thế mà ra, mũi thương mang theo lưu quang vàng nhạt, thẳng hướng hõm vai Cửu Chi Đăng đâm tới! (Jeje: Mấy cảnh miêu tả đánh đấm mọi người hãy tự động bỏ qua nếu không hiểu. Bởi vì chính editor cũng không hiểu ha ha...)
Tiếng đệ tử vây xem kinh ngạc thốt lên còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe nghe rào rào một tiếng duệ vang, tia lửa lấp lánh bắn tóe ra.
Từ Hành Chi một tay cầm quạt, dùng mặt quạt ngăn trở mũi thương của Trình Đính, khóe môi mỉm cười: "... Trình Đính của Ứng Thiên Xuyên?"
Trình Đính không chịu thu thương, hai mắt khóa chặt nhìn chăm chú Từ Hành Chi: "Ngươi chính là Từ Hành Chi?"
"Đúng." Từ Hành Chi thống khoái mà tự giới thiệu, "Là tên lưu manh Từ Hành Chi."
Nói xấu sau lưng lại bị đương sự bắt được, cho dù ngạo khí như Trình Đính vẫn không khỏi lộ ra thần sắc chột dạ trong nháy mắt.
Cũng may gã tự cao xuất thân từ gia tộc nhiều thế hệ tu đạo, trong ngày thường cùng Chu Bắc Nam luận bàn cũng có qua có lại, bởi vậy gã không hề đem cái tên Từ Hành Chi nổi danh cùng Chu Bắc Nam để vào trong mắt: "Lời này ta nói không sai. Nếu ngươi có thể khiến ta thành tâm bái phục, ta liền xin lỗi ngươi."
Từ Hành Chi đơn giản nói: "Việc này không có quan hệ gì với ta, ngươi đến xin lỗi hai sư đệ của ta."
Trình Đính căn bản không đem Mạnh Trọng Quang ngã xuống đất để ở trong mắt, gã không thể tin chỉ về Cửu Chi Đăng: "Hắn? Bất quá là một tên..."
Từ Hành Chi đánh gãy từ sỉ nhục gã định nói ra khỏi miệng: "Không dám?"
Trình Đính thiếu niên khí phách, sao chịu được kích tướng, kích động một cái liền đồng ý: "Ai nói ta không dám? Phóng ngựa lại đây!"
Từ Hành Chi gật đầu một cái, đem quạt xếp thu lại vào tay, Trình Đính thì lại ưỡn "thương" nghênh chiến, đầy lòng muốn lãnh giáo một chút binh khí tên "Nhàn Bút" này thần kỳ ra sao.
Ai ngờ trước mắt gã bốc lên một luồng sương trắng đốt người, không tới chốc lát, hai mắt Trình Đính liền đau đớn không chịu nổi, không ngừng rơi lệ, bỏ quên hoa thương, lăn lộn đầy đất.
Gã nhịn đau kêu to: "Đây là cái gì? Là cái gì?!"
"... Cái này gọi là vôi phấn." Từ Hành Chi đứng yên, vô liêm sỉ giải thích, "Lưu manh đầu đường đánh nhau đều là bộ dáng này. Người trong nhà của ngươi không dạy ngươi, a liền cho ngươi học một lớp. Không thu tiền ngươi."
Dứt lời, hắn nhìn bốn phía, tại cách đó không xa bên trong góc nhìn thấy một đệ tử Ứng Thiên Xuyên trẻ tuổi cầm chổi, thần sắc mờ mịt: "Cho ta hỏi thăm chút, giới luật điện của Ứng Thiên Xuyên nằm ở nơi nào?"
Tiểu đệ tử thụ sủng nhược kinh, thả chổi xuống, cong thân vái chào, khẩn trương đến có chút nói lắp: "Đệ tử nguyện lĩnh Từ sư huynh đi tới..."
Từ Hành Chi một bên đưa tay bắt được sau cổ Trình Đính kia, một bên đem "Nhàn Bút" biến ảo thành một sợi dây dài, nhanh nhẹn đem Trình Đính trói lại: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu đệ tử kích động đến hai má ửng hồng: "Đệ tử tên là Diệp Bổ Y, ngưỡng mộ... Ngưỡng mộ Từ sư huynh đã lâu..."
Nói tới chỗ này, cậu mới chú ý tới trong tay Từ Hành Chi nhấc theo là ai, rốt cục ý thức được chính mình thất thố, lập tức