Editor: Gấu Lam
"Tổng, tổng thống, Ninh Lãng gửi video thỉnh cầu!"
"Nhận đi!" Hạ Điềm nghiêm túc nói.
Ninh Lãng chủ động liên lạc làm phòng họp thoáng chốc yên lặng đến châm rơi cũng có thể nghe, mọi người cơ hồ nín thở, chờ đợi Ninh Lãng lộ diện bàn điều kiện với hai nước.
Quầng sáng sáng lên, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tà nịnh, người đàn ông trẻ tóc đen mắt đen xuyên qua quầng sáng lạnh băng làm lễ chào hỏi không quá tiêu chuẩn với Hạ Điềm và tổng thống Mỹ, "Chào buổi tối, tổng thống Hạ Điềm cùng với tổng thống Clinton, hy vọng tôi không có quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi cuối cùng của các người."
"Ninh Lãng, anh muốn thế nào?" Hạ Điềm không rảnh giả mô giả thức(?) khách sáo với hắn, hỏi thẳng vào vấn đề.
(?): cố tình giả tạo
"Tôi muốn thế nào thì có thể thế ấy sao? Từ từ...... Thật xin lỗi, hiện tại quả thật tôi muốn thế nào chính là thế ấy." Ninh Lãng phát ra tiếng cười thống khoái, thưởng thức sắc mặt khó coi của Hạ Điềm và Clinton.
Thời Kham tiến lên một bước ngồi xuống bên người Hạ Điềm, thần sắc lãnh túc nhìn chăm chú vào Ninh Lãng, "Anh có điều kiện gì? Anh hẳn là biết, bằng vào đạn dược dữ trữ của ốc đảo, Hoa Quốc hoàn toàn có thể phản kích gấp đôi, đến lúc đó toàn bộ ốc đảo đều sẽ bị san thành bình địa, thương vong vô số, đó là cục diện hai bên đều không muốn nhìn thấy. Chúng ta hiện tại tiếp nhận đàm phán của ốc đảo, điều kiện của anh là gì?"
Tổng thống Clinton cũng gật đầu, ốc đảo không có khả năng đi tập kích theo kiểu tự sát được? Gần một trăm tên lửa hạt nhân cũng không thể hủy diệt hoàn toàn hai nước, một khi phóng ra, Hoa Quốc và nước Mỹ đều sẽ tiến hành phản kích, ốc đảo có nhiều năng lực giả hon nữa cũng chỉ có thể nghênh đón diệt vong, mất nhiều hơn được.
Nhiều năm như vậy ốc đảo vẫn luôn muốn độc lập, chỉ là Hoa Quốc không chịu thừa nhận, nếu Ninh Lãng chỉ muốn tuyên bố độc lập, vậy nguy cơ lần này dễ giải quyết hơn nhiều.
"Đúng là tôi có một điều kiện." Ninh Lãng trầm tư một lát, cười tà.
Có con đường đàm phán vậy là tốt rồi, trong lòng Hạ Điềm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại không dám có chút lơi lỏng, "Anh nói."
"Ở chỗ tôi có một bản danh sách, các người đem những người này giao cho tôi xử tử, tôi coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh." Ánh mắt Ninh Lãng đầy ác ý, hắn đọc ra mười mấy tên, trong đó bao gồm Thời Kham, Thẩm Tô, Hạ Thanh Đường, hai năng lực giả cấp 5 của nước Mỹ và đại tướng quân khu, cùng với...... "Cùng với phản đồ của phái cá mập Nhiếp Gia!"
"Vọng tưởng!"
"Anh nằm mơ!"
Hạ Điềm và tổng thống Clinton phẫn nộ trợn tròn đôi mắt.
Thời Kham hờ hững nói: "Nếu mày biết Nhiếp Gia đã gia nhập Hoa Quốc, hẳn là rõ, Hoa Quốc có Nhiếp Gia cùng Thẩm Tô, Hoa Quốc có thể toàn diện chặn lại bom nguyên tử thậm chí phản kích."
"Đúng vậy, vậy nước Mỹ thì sao?" Ninh Lãng nhướng mày khiêu khích Clinton.
"Nước Mỹ cũng có đủ quân sự để hủy diệt ốc đảo." Clinton lạnh mặt nói.
Nhiếp Gia cảm thấy có chút quái dị, trên chiến sự quốc gia đối địch có thể thổi phồng lẫn nhau nói vài lời rỗng tuếch hay tàn nhẫn kỳ thật là chuyện thường, nhưng Thời Kham và Clinton cũng không nói dối, thậm chí còn khiêm tốn. Ốc đảo mạnh bởi vì số lượng năng lực giả đông đảo, nhưng nếu tranh đua về quân sự, ốc đảo chỉ có bị chém giết, Ninh Lãng sao có thể không biết.
Nhìn hắn như vậy, cũng không giống như là muốn tập kích kiểu tự sát, hắn đồng ý, những người khác ở ốc đảo cũng đồng ý điên theo hắn sao? Người ốc đảo người đều là bọn điên theo chủ nghĩa cá mập, bọn họ sẽ hy sinh bản thân để tập kích kiểu tự sát sao? Không thể nào.
Nhiếp Gia trầm tư một lát thấp giọng hỏi Thẩm Tô: "Năng lực của Ninh Lãng là gì?"
Thẩm Tô không ưa Nhiếp Gia, nhưng lúc này cũng không cố chấp nhiều như vậy, ăn ngay nói thật nói: "Chỉ biết hắn cấp 5, năng lực cụ thể là gì không ai biết, vẫn luôn được Hoàng Càng coi trọng và bảo hộ, được xem như là vũ khí bí mật của ốc đảo."
Số liệu của KK không đồng bộ, Nhiếp Gia không thể giống như trước mở thị giác của thượng đế, lúc này chỉ có thể đoán mò.
Một năng lực giả cấp 5 thần bí, giết nguyên thủ cũ để leo lên đài, sau đó lập tức tuyên chiến với hai nước, sao hắn lại có tự tin lớn như thế?
"Ninh Lãng có thể nào cũng tiến giai trở thành năng lực giả cấp 6 không?" Nhiếp Gia nói.
"Sao có thể! Xuất hiện một cấp 6 đã đủ kinh sợ thế giới rồi, hơn một trăm năm qua cao nhất cũng chỉ đạt tới cấp 5, bỗng nhiên xuất hiện hai cấp 6, làm sao trùng hợp như vậy!" Thẩm Tô nổi giận đùng đùng phản bác xong, trong lòng lại nổi sóng vì lời của Nhiếp Gia, thần sắc khó coi nói: "Có lẽ...... Không phải không có khả năng. Nếu hắn thật sự bởi vì tiến giai nên mới không hề băn khoăn khiêu khích hai nước, ngược lại rất hợp lí rồi."
"Vậy không phải không xong rồi sao!" Một trung giáo ở bên cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện, đầu đầy mồ hôi, "Nhưng năng lực của Ninh Lãng là gì, chúng ta cũng không biết!"
Nhiếp Gia khoanh tay lại, nhíu mày trầm mặc nhìn quầng sáng bao quanh Ninh Lãng.
Kết cấu của thế giới này bị mình quấy rầy, hoặc là nói bị Tổ Công Tố bố trí một lần nữa. Cho tới nay thân phận của Thời Kham đều đứng ở chỗ cao, để trợ giúp Nhiếp Gia hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhưng đời này lại là một người thường, KK cũng bị hạn chế, đến thị giác của thượng đế cũng không thể mở. Vai phản diện đại ma vương rõ ràng là mình, hiện tại bỗng nhiên lòi ra Ninh Lãng, khó nói có phải là bút tích của Tổ Công Tố không.
"Vậy là không thể nói chuyện được nữa rồi?" Ninh Lãng buông tay, sau đó vỗ tay cười to, "Như vậy tôi tuyên bố, trận chiến chủng tộc từ giờ phút này chính thức bắt đầu!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, tổng cộng 172 tên lửa hạt nhân tự động khai hỏa, phá nước phóng ra!
"Dừng tay!" Hạ Điềm tức giận.
Nụ cười bên môi Ninh Lãng càng thêm điên cuồng, "Trước khi không thể trở tay được nữa, các người vẫn còn chút thời gian tự kết thúc đấy."
Hốc mắt Thời Kham