Editor: Gấu Lam
Tống Noãn Dương lại nhìn Thời Kham, trong lòng biệt nữu nói không nên lời. Thân phận này không khỏi khiến nhân tâm hốt hoảng, nếu không phải biết hắn không có ký ức, Tống Noãn Dương chả biết tay hắn có thể duỗi xa cỡ nào. Nhưng ngẫm lại họ đều là người của những thế giới khác nhau, liền bình thường trở lại.
" Tôi về trước đây, ngày mai gặp lại." Tống Noãn Dương đứng lên nói.
Nhiếp Gia lạnh mặt nói: "Ngày mai tôi sẽ đến đi phòng thí nghiệm của cậu đâu."
Tống Noãn Dương không phản ứng câu, kính lễ liền tạm biệt Thời Kham.
Thời Kham cũng không hỏi thượng úy Tống tới tìm cậu làm gì, ngồi trở lại cầm một quả táo lên gọt, Nhiếp Gia nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nói: " Em không có làm hắn khóc."
Thời Kham cười nói: "Hắn bảo em đến phòng thí nghiệm làm gì?"
"Hắn muốn em tạo cơ giáp cho hắn." Nhiếp Gia nói.
Thời Kham cắt một miếng táo đút cho Nhiếp Gia, có chút dở khóc dở cười, "Tạo...... Gì?"
Nhiếp Gia nằm trên vai Thời Kham cùng hắn nhỏ giọng nói chuyện, thuận tiện nói kỹ càng.
Ngành công nghiệp máy móc quân sự thì Nhiếp Gia hơi hiểu một chút, nhưng cơ giáp gì đó, dù cho cậu bản đồ thiết kế cậu cũng làm không được, càng đừng nói thế giới này thiết bị công nghiệp quân sự không đủ tiêu chuẩn khuyết thiếu tài liệu, huống hồ cũng có không đủ nhiên liệu cung ứng cho cơ giáp.
Nhiếp Gia cho rằng Tống Noãn Dương nói thì nói vậy thôi, cùng Thời Kham nhĩ tấn tư ma một hồi liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu, ai biết ngày hôm sau Tống Noãn Dương lừa được Nhiếp Gia đến phòng thí nghiệm. Nhìn cả phòng toàn là các loại kim loại lắp ráp lạnh băng cùng bản đồ thiết kế, mặt Nhiếp Gia đều đen.
"Có xíu vấn đề mỹ thuật tôi vướng đã lâu......" Tống Noãn Dương cầm bản đồ thiết kế đưa cho Nhiếp Gia xem.
Nhiếp Gia xoay mặt đi ngay.
Tống Noãn Dương vội vàng túm cậu lại, " Anh đừng đi mà, cầu anh đó, coi như là ngày hành thiện đi."
"Tôi đã nói với cậu tôi không phải kỹ sư máy móc!" Nhiếp Gia rống hắn.
Tống Noãn Dương túm Nhiếp Gia vào phòng đóng cửa lại, cười hì hì: " Anh hỏi KK là được rồi, KK khẳng định biết."
KK: 【......】 Vậy mà còn đánh chủ ý lên người nó?
Nhiếp Gia bị hắn quấn lấy không buông phiền chết đi được, đoạt bản vẽ tùy tiện nhìn lướt qua, dù sao thì thế giới này công nghiệp quân sự có tiên tiến cỡ nào ở chỗ của Nhiếp Gia đều rất lạc hậu, Nhiếp Gia liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề.
"Động năng đẩy khí quá lớn, nếu cậu đeo lên sẽ khiến cánh tay bị đè nặng, cần một cái có thể đánh sâu vào ổn định khí hơn." Nhiếp Gia nhẫn nại tính tình giảng giải nguyên lý ổn định khí cho hắn, sau đó bõng nhìn thấy Tống Noãn Dương yên lặng đẩy cậu đến bên chỗ làm việc, Nhiếp Gia tức giận nói: "Làm gì?"
"Vẽ bản vẽ." Tống Noãn Dương đáng thương hề hề chắp tay trước ngực, " Anh chỉ cần vẽ bản vẽ là được rồi, những cái khác tôi sẽ giải quyết."
" Tự mình thiết kế đi!" Nhiếp Gia ném bản đồ thiết kế trong tay đồ lên mặt hắn, xoay mặt bỏ đi.
Lúc này Tống Noãn Dương không túm được Nhiếp Gia, hô to: "Quỷ hẹp hòi!"
" Quỷ phiền phức!" Nhiếp Gia đóng cửa một cái rầm thật lớn.
Vừa đi ra đã gặp được Thẩm Tô tới tìm Tống Noãn Dương, vẻ mặt Nhiếp Gia vẫn giận dữ cũng không thèm nhìn Thẩm Tô một cái liền thẳng đi.
Sắc mặt Thẩm Tô cũng không đẹp chút nào, hắn gõ cửa vào phòng thí nghiệm của Tống Noãn Dương, nhìn thấy người yêu mình đang chui đầu vào máy tính không biết bận cái gì.
"Nhiếp Gia tới nơi này làm gì?" Thẩm Tô đưa một hộp trái cây cắt sẵn cho Tống Noãn Dương, cau mày rõ ràng một bộ không vui.
"Em có chút việc muốn nhờ anh ấy hỗ trợ." Tống Noãn Dương ngẩng đầu cười cười với hắn.
Thẩm Tô càng bất mãn, "Chuyện gì cần anh ta hỗ trợ chứ? Về sau trực tiếp nói cho anh, người như Nhiếp Gia em không phải không biết, cách anh ta xa một chút."
Tống Noãn Dương bất đắc dĩ nói: "Thẩm ca, anh đừng có thành kiến với Nhiếp Gia như vậy, em đã nói là anh ấy không có ý đồ gây rối rồi, là thật sự muốn ra sức vì Hoa Quốc.Em biết anh ghi hận việc Khổng Phỉ chết ở trên tay anh ấy, nhưng, nhưng khi đó tình huống có điểm đặc thù, là do anh ý đang trong trạng thái không có ý thức."
"Em hiện tại đang...... nói chuyện giúp Nhiếp Gia?" Thẩm Tô không thể tin nỗi nhìn Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương nắm cổ tay áo hắn nói: " Anh không thích nghe cũng được, em cũng không muốn làm anh không vui, nhưng em hy vọng anh có thể biết là Nhiếp Gia cũng không phải như anh nghĩ, thậm chí có thể nói không phải cùng một người. Em biết anh không cách nào bỏ qua chuyện cũ, Khổng Phỉ chết luôn khiến anh canh cánh trong lòng, nhưng lúc đó ở sân bay là các anh bức anh ấy đến tuyệt cảnh, thậm chí mai phục tay súng bắn tỉa, anh ấy phản kích cũng hợp lý."
Ở thế cục hiện tại tầm quan trọng của Nhiếp Gia đích xác không thể dung việc Thẩm Tô phản đối Nhiếp Gia, mặc dù Thống Chiến Bộ vẫn có vài vị cao tầng không chấp nhận sự tồn tại của Nhiếp Gia, nhưng sau khi thượng úy Tống kiểm tra, phản đối nhỏ bé cũng lập tức lặng lẽ rời đi.
Thẩm Tô còn có thể làm gì được nữa.
Tống Noãn Dương biết trong lòng hắn không dễ chịu, bạn thân chết trận, nhưng đừng nói nghiêm trị hung thủ, chính phủ thậm chí nghênh đón hung thủ tiến vào biên giới, Khổng Phỉ hy sinh một chút bọt nước cũng không nổi lên. Nhưng hết thảy đều là hư vô...... Hắn cũng không cách nào nói ra.
" Đến em cũng chấp thuận Nhiếp Gia phải không? Chỉ bởi vì anh ta là năng lực giả cấp 6 duy nhất?" Thần sắc Thẩm Tô lạnh băng, hắn gạt tay Tống Noãn Dương, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tống Noãn Dương nhìn bóng dáng hắn rời đi trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, thế giới này hết thảy đều là giả tưởng, Khổng Phỉ chết, ốc đảo bá quyền, nguyên chủ Nhiếp Gia điên cuồng, thậm chí là tình yêu của hắn cùng Thẩm Tô đều là giả tưởng...... Tống Noãn Dương bỗng nhiên cảm thấy thực nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị cả.
Hắn không đuổi theo Thẩm Tô, tiếp tục nghiên cứu bản đồ thiết kế ổn định khí.
Thủ lĩnh cũ của săn giết giả Nhiếp Gia chính thức trở thành chiến lực của Hoa Quốc, hơn nữa đã thành công tiến giai, là năng lực giả cấp 6 duy nhất tự cổ chí kim. Tổng thống Hạ Điềm lập tức cho truyền tin này ra, vốn dĩ đáng để khoe mà không cần phải dấu dấu diếm diếm.
Mục đích của Hạ Điềm đương nhiên không phải vì khoe khoang, mà là để ốc đảo kinh sợ.
Một năng lực giả kim loại, từ cấp 5 đến cấp 6 năng lực của cậu sẽ mở rộng đế dạng gì, ai cũng không rõ lắm, ngay cả nước Mỹ cũng không dám khiêu khích tới tìm tòi hư thật. Thời điểm nguyên thủ của ốc đảo vẫn là Hoàng Càng, trạng thái bên ốc đảo tương đối ôn hoà hơn rất nhiều, cùng Hoa Quốc nước Mỹ duy trì ngoại giao bền chặt. Nhưng từ khi Ninh Lãng lên đài, Hoa Quốc và nước Mỹ đều bị ốc đảo đơn phương cắt đứt, nếu không phải vẫn còn giám sát được từ vệ tinh, Thống Chiến Bộ hai nước cơ hồ hoài nghi ốc đảo có phải đã biến mất hay không.