Editor: Gấu Lam
Trong phòng, Nhiếp Gia vẫn duy trì động tác cuộn tròn. Hai tay cậu ôm lấy cẳng chân, xuống chút nữa đó là mắt cá chân như ngọc tinh tế ẩn ẩn hiện ra mạch máu màu xanh nhạt. Cậu ngửa đầu nhìn Hoắc Thanh, phản quang trên mắt kính làm Hoắc Thanh không thấy rõ ánh mắt của cậu, nhưng tư thái lúc này của thanh niên chính là tiểu thú bị xâm lấn lãnh địa, Hoắc Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng đến ánh mắt của cậu ẩn chứa cái gì.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Thanh gần trong gang tấc, trong lòng Nhiếp Gia thập phần phức tạp. Cậu còn tưởng rằng nhiều năm qua đi như vậy, gương mặt này sớm đã bị
mình quên đi. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Hoắc Thanh Nhiếp Gia mới ý thức được, nguyên lai thời gian cũng không thể hòa tan hết thảy.
"Thân thể bác sĩ Yến không thoải mái?" Hoắc Thanh thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mi dài nhíu lại hỏi.
"Chỉ là dạ dày đau." Nhiếp Gia tùy ý nói: "Hoắc tiên sinh tới có chuyện gì sao?"
Hoắc Thanh ngồi xuống đối diện Nhiếp Gia mở nút áo tây trang, đem folder trong tay đưa cho cậu, khẽ cười nói: "Muốn cùng bác sĩ Yến hẹn trước một buổi phẫu thuật."
Nhiếp Gia tiếp nhận mở ra folder, bên trong là một phần báo cáo bệnh tình, không phải Hoắc Thanh, người bệnh tên là Diệp Thư Minh, Nhiếp Gia mở ra con mắt đế vương nên biết người này, nhưng những người khác ở ngoài căn bản chưa nghe qua cái tên này.
Diệp Thư Minh là chồng của Hoắc Vân, là vị tác gia đã từng được xưng là IP đại lão, chẳng qua từ bốn năm trước bỗng nhiên vô thanh vô tức phong bút lui vòng, ngoại giới không có một tia tin tức có quan hệ với hắn. Trên thực tế bốn năm trước Diệp Thư Minh cùng Hoắc Vân ở nước ngoài du ngoạn gặp tuyết lở, Diệp Thư Minh vì cứu Hoắc Vân ngã vào sông băng, lúc ấy cứu viện tuy rằng kịp thời nhưng Diệp Thư Minh bởi vì não bộ bị thương sau này thành người thực vật.
Hoắc Thanh yêu thương em gái, mời bác sĩ chuyên gia trứ danh khắp thế giới lại đều không làm nên chuyện gì.
Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn Hoắc Thanh, cậu vốn dĩ tính toán dùng bệnh tình của Diệp Thư Minh tự mình đề cử Hoắc Thanh để đổi lấy cổ phần Giang thị trong tay hắn, nhưng hắn thế mà sẽ tìm mình trước? Vốn là Hoắc Thanh không có cầm báo cáo bệnh tình của Diệp Thư Minh hẹn trước phẫu thuật với Yến Tô. Dựa theo nguyên bản, Yến Tô lúc này còn ở Vân Nam, chờ hắn trở về ông nội của Mạnh Khiêm đã không được tốt, Hoắc Thanh cũng liền từ bỏ tên "Lang băm" này.
Bất quá Diệp Thư Minh bị thương là không thể nghịch, không ai có thể cứu hắn, cho dù Hoắc Thanh không từ bỏ Yến Tô, bằng kỹ thuật cùng kinh nghiệm của Yến Tô cũng vô pháp thành công làm Diệp Thư Minh mở to mắt, phải nói trình độ y học cao nhất thế giới này cũng cứu không được Diệp Thư Minh.
"Bệnh tình tôi có nắm chắc, bất quá tôi có một điều kiện." Nhiếp Gia nói: "Ngài đầu tư cáp điện Thái Bình Dương cho Giang thị trong tay hẳn là có cổ phần Giang thị nhỉ? Tôi muốn toàn bộ."
Hoắc Thanh thần sắc khẽ biến, hắn không để bụng chút cổ phần của Giang thị, mà là Diệp Thư Minh từ khi được cứu ra sông băng, không có bác sĩ nào dám khẳng định như vậy, thậm chí một câu "Có hy vọng chữa khỏi " hắn cũng chưa từng nghe.
"Nếu bác sĩ Yến có thể cứu em rể của tôi, muốn cổ phần của Hoắc thị cũng không thành vấn đề." Hoắc Thanh trịnh trọng nói.
Nhiếp Gia xua xua tay, "Tôi không cần đồ vật dư thừa đó, tôi chỉ cần cổ phần Giang thị."
Trời biết cổ phần Hoắc thị có ý nghĩa gì, nhưng tới trong miệng thanh niên ngược lại thành đồ vật dư thừa.
Hoắc Thanh không cho là ngỗ ngáo, ôn hòa mà cười cười.
Nhiếp Gia tức khắc dời đi tầm mắt không nhìn hắn nữa, lại bổ sung nói: "Trước khi giải phẫu tôi muốn hiểu tình hình gần đây của người bệnh, sáng mai tới đón tôi, giờ mời trở về."
Cậu hạ lệnh trục khách, hiển nhiên không nghĩ lại nói nhiều thêm.
Thân phận tôn quý như Hoắc Thanh trước nay không ai dám đối đãi lãnh đạm hắn như vậy, hắn tại chỗ chưa động, nhìn hai mắt thanh niên mới đứng lên đem nút tây trang cài lại,
"Như vậy tôi cáo từ."
Nhiếp Gia không nhúc nhích, cậu nhìn đến hai chân thon dài của Hoắc Thanh bỗng nhiên ngừng ở trước mặt mình, theo sau là thanh âm trầm thấp ôn nhu trút xuống,
"Bác sĩ Yến, đôi mắt của cậu thật xinh đẹp, đáng tiếc cậu vẫn luôn không nhìn tôi."
Nói xong Hoắc Thanh liền bước hai chân rời đi.
Con mắt Nhiếp Gia bỗng chốc mở lớn một vòng, hô hấp đều hỗn loạn vài giây. Cậu ngẩng đầu vừa vặn nhìn đến bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Hoắc Thanh biến mất ở phía sau cửa, trong lòng không ngừng sinh ra cảm xúc hỗn loạn.
Niên thiếu khi hắn cùng Thời Kham lần đầu tiên gặp mặt, Thời Kham nói chính là những lời này: Nhiếp Gia, đôi mắt của cậu thật xinh đẹp.
"KK, chủ nhân của ngươi là Thời Kham sao?" Nhiếp Gia hỏi.
Hệ thống: 【......emmm】
"Tôi nhớ rõ Thời Kham hiện tại đã là trưởng phòng an ninh thông tin của đế quốc đi?" Nhiếp Gia hừ lạnh nói: "Lãnh đạo của cục an ninh thông tin muốn hắc tiến hệ thống kiểm tra đo lường nhân cách của Tổ Công Tố hẳn là dễ như trở bàn tay, ngươi nói bằng không còn ai có lá gan lớn như vậy?"
Hệ thống: 【......emmm】
"Ngươi lại 'em' một lần thử xem." Nhiếp Gia lạnh lẽo hạ mặt.
Hệ thống lập tức ủy khuất mà khóc chít chít lên: 【 không phải ta không nói, là trưởng phòng công đạo ta đừng nói QAQ trưởng phòng đã điều tra án tử tìm chứng cứ lật đổ kết quả nhất thẩm, nhưng cần tốn chút thời gian, chính là ' Nhân Cách Phạm Tội ' của ngài đã sắp đạt tới tiêu chuẩn phán quyết, cho nên trưởng phòng đem ta tiến vào phụ trợ ngài tiêu trừ mấy ghi chép trước. Hơn nữa, hơn nữa bên ngoài giả thiết cũng không phải ta giả thiết chính là trưởng phòng tự mình giả thiết, ta không đội cái nồi này đâu! Hoắc Thanh chính là trưởng phòng, ngài tự mình hỏi hắn đi. 】
Thật là Thời Kham...... Nhiếp Gia chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trướng đầy tình cảm khó có thể miêu tả, nghẹn đến mức sắc mặt cậu tái nhợt.
"Chính là nhìn dáng vẻ của hắn, hắn cũng không giống như nhớ rõ tôi." Nhiếp Gia nói.
Hệ thống nói: 【 Chủ trình tự vẫn là hệ thống kiểm tra đo lường nhân cách của Tổ Công Tố, nếu bóp méo quá nhiều chỉ sợ sẽ khiến cho Tổ Công Tố chú ý, cho nên trưởng phòng tự mình thành lập ở dưới ý thức của nguyên thân. Đôi mắt hắn tuy rằng không quen biết ngài, nhưng tâm nhận thức ngài. 】
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, trong lòng ngũ vị tạp trần, có vui sướng cũng có một tia bi thương không biết từ đâu.
【 Nhiếp tiên sinh, có chuyện ta phải nhắc nhở ngài. 】 hệ thống bỗng nhiên nói: 【 Ngài hiện tại đã không cần chịu khống chế bởi hệ thống của Tổ Công Tố, chính là vừa rồi ta có kiểm tra đo lường thì ngài có khuynh hướng giết người. 】