Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia căn bản không thèm trả lời lại Giang Triệu Lân, chim cũng không thể quậy cậu, đang thản nhiên tự đắc mà ăn bữa sáng An Na chuẩn bị cho cậu.
"Tô Tô họ Yến, không phải họ Giang, cha ruột của nó cũng không phải họ Giang, sao có thể ảnh hưởng đến danh dự Giang gia các người?" An Na ghê tởm nhìn sắc mặt của Giang Triệu Lân, hừ lạnh nói: "Ông nếu để ý danh dự Giang gia như vậy, phải quản thúc ngươi con trai họ Giang kia của ông cho tốt, danh dự Giang gia cùng Tô Tô có quan hệ gì chứ?"
"Bà nói gì vậy? Yến Tô là con riêng của tôi không phải cũng là người Giang gia sao!" Giang Triệu Lân thập phần ngoài ý muốn thái độ bỗng nhiên bén nhọn lên của An Na.
"Hừ, ông nếu thật sự xem Tô Tô là người Giang gia, trước kia làm sao keo kiệt đến nỗi họ của nó cũng chẳng muốn sửa." Không có cảm tình ràng buộc, An Na rốt cuộc thấy rõ một ít việc thật. Môn hộ như Giang gia nếu thật sự tiếp nhận một người khác, sao có thể nguyện ý để con cháu đời sau làm quan khác họ, lúc trước Giang Triệu Lân đến việc Yến Tô sửa họ còn chả đề cập qua một câu, cũng chứng minh rằng từ đáy lòng đã không nghĩ tới tiếp thu người con riêng này.
Nghĩ đến con trai mình bởi vì họ Yến khi còn nhỏ không thiếu bị tiểu bối trong đại gia tộc họ Giang xa lánh, An Na đau lòng một trận, bất quá hiện tại bà ngược lại thấy may mắn không có đem họ con trai đổi thành họ Giang.
"Đó là tôi không muốn sửa sao? Yến Tô khi đó đã bốn tuổi, noa biết mình họ gì gọi là gì, sửa lại đối với một đứa trẻ có chỗ tốt gì......"
"Được rồi được rồi, thân thể Tô Tô không thoải mái vốn đã không ăn uống được gì, ông bớt ở chỗ này luyện thuyên khiến nó ghê tởm chẳng ăn uống được." An Na không kiên nhẫn mà đánh gãy giảo biện của Giang Triệu Lân.
Đôi mắt Giang Triệu Lân trợn tròn, phẫn nộ lại khiếp sợ mà nhìn người vợ dĩ vãng luôn luôn ôn nhu săn sóc, "Bà hôm nay uống nhầm thuốc à!"
"Tôi bị mù hơn hai mươi năm hôm nay bỗng nhiên hồi phục thị lực." An Na gay gắt không cho người phản bác.
"Bà......" Giang Triệu Lân tức giận đến cổ đỏ lên, suýt nữa từ trên ghế nhảy xuống.
"Ba, xin ba bớt giận." Mạnh Khiêm chạy nhanh buông đũa xuống trấn an Giang Triệu Lân đang tức giận.
Nhiếp Gia lười nhác giương mắt nhìn Giang Triệu Lân nói: "Đúng vậy, chú bớt giận đi, tôi đã an bài hết lịch giải phẫu rồi, vạn nhất chú tức giận đến chảy máu não tôi cũng không cứu chú được đâu."
Giang Triệu Lân suýt nữa thật sự bị chọc giận đến chảy máu não, ông đang muốn giận mắng đứa con riêng ngỗ nghịch này, lại nhìn thấy trợ thủ tối hôm qua đi theo Hoắc Thanh được người hầu dẫn vào nhà ăn. Ông tức khắc cũng không răn dạy con riêng nữa, vội vàng đứng lên đón tiếp nhỏ giọng hỏi: "Hoắc tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
Ấnh mắt trợ thủ trực tiếp xem nhẹ ông ta, dừng ở trên người con riêng, thái độ cung kính nói:
"Bác sĩ Yến, tôi tới đón ngài."
Mặt già của Giang Triệu Lân đỏ lên, chỉ cảm thấy bị người tát một bạt tai.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến." Nhiếp Gia cũng không muốn nhìn đến hai gương mặt đối diện nhìn đã hết muốn ăn, đem bánh bí đỏ vừa mới cắn một ngụm bỏ lại mâm kết thúc dùng cơm.
An Na quan tâm nói: "Con không ăn sao? Mới ăn một lát mà, tốt xấu đem cơm sáng ăn xong bằng không giữa trưa dạ dày con lại đau."
Nhiếp Gia lại đem bánh bí đỏ cắn một ngụm cầm trở về.
"Thỉnh ngài yên tâm phu nhân, ông chủ đã chuẩn bị bữa sáng cho bác sĩ Yến." Trợ thủ nói.
An Na lúc này mới gật gật đầu, sau đó cầm áo khoác đem cho Nhiếp Gia, dặn dò nói: "Buổi sáng lạnh, con cả ngày không vận động dễ dàng cảm mạo! Mặc nhiều chút."
Nhiếp Gia trong lòng ấm áp mềm mại, tùy ý An Na đem áo khoác khoác ở trên vai cậu.
Mạnh Khiêm cũng không nhận ra trợ thủ, càng không biết hắn là người bên cạnh Hoắc Thanh, cậu ta thấy Nhiếp Gia phải đi tức khắc nôn nóng nói: "Cậu không thể đi!"
Cậu ta vừa kêu, tầm mắt của Nhiếp Gia cùng trợ thủ đều dừng ở trên người cậu ta. Trợ thủ nheo nheo mắt, thần sắc không vui.
"Trước khi ông nội tôi tỉnh lại cậu nơi nào cũng không thể đi!" Lần trước Yến Tô không từ mà biệt đi Vân Nam, trong lòng Mạnh Khiêm vẫn luôn thấp thỏm bất an, ông nội còn đang trong trạng thái hôn mê sau giải phẫu kết quả như thế nào vẫn không biết, cậu ta sợ Yến Tô biến mất, người này phải vẫn luôn ở dưới mí mắt mình mới có cảm giác an toàn.
"Cậu muốn hạn chế tự do thân thể của tôi?"
Nhiếp Gia lẳng lặng nhìn Mạnh Khiêm, mặt vô biểu tình mà đem chiếc đũa đột nhiên đập ở trên bàn, phanh một tiếng.
Mạnh Khiêm kinh ngạc chớp hai mắt, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cậu băm tay Yến Du như thế nào, tức khắc khí thế không còn miệng lưỡi khô khốc mà nói: "Chỉ cần ông nội tỉnh, tôi sẽ không quản cậu đi đâu!"
"Tô Tô làm phẫu thuật cùng cậu không linh cảm đi khắp sông núi vẽ tranh sưu tầm phong tục không giống nhau, cậu ấy không có nhiều thời gian rỗi như vậy. Cậu bắt cậu ấy ở nhà đợi, ý tứ là kêu cậu ấy đẩy mặt lịch hẹn bệnh của khác sao? Như thế nào, mệnh ông cậu mệnh là mệnh, mệnh những người khác thì không phải là mệnh?" An Na bình tĩnh chất vấn nói.
"Tôi không phải ý tứ này!" Mạnh Khiêm thẹn quá thành giận mà mặt đỏ lên.
"Như thế nào lâu như vậy?" Một đạo thanh âm trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, Nhiếp Gia quay đầu liền nhìn đến thân ảnh thon dài của Hoắc Thanh đạp phản quang đi đến.
"Hoắc tiên sinh, ngài như thế nào tới?" Giang Triệu Lân vội vàng đón hai bước, Hoắc Thanh lại nhẹ nâng hai ngón tay ý bảo ông ta không cần tới gần, rõ ràng một bộ không muốn phản ứng thái độ của ông ta. Sắc mặt Giang Triệu Lân xám trắng, gượng ép dừng lại bước chân.
Mạnh Khiêm hô hấp căng thẳng, cậu ta trước kia chưa từng nghe qua Hoắc Thanh người này, thẳng đến cùng Giang Dương ở bên nhau, mới biết được hào môn có địa vị càng cao hơn Giang Dương,