Editor: Gấu Lam
Một đêm này Nhiếp Gia hơi say rất mau đã đi ngủ, Thời Kham vẫn dựa vào mép giường nhẹ nhàng trấn an lưng cậu, sợ cậu bởi vì tối hôm nay mất khống chế mà bị bóng đè.
Nhưng có vài người thức trắng đêm khó ngủ.
Sau khi chịu hình phạt, Tư Không Hàn một thân da tróc thịt bong được Quân Trường Duyệt đón về phủ Vân Huy tướng quân. Quân Trường Duyệt tuy là Tĩnh Vương nhưng vẫn luôn chưa từng rời cung lập phủ, chỉ có thể đem Tư Không Hàn an trí ở phủ tướng quân, chính mình cũng đi theo ra ra vào vào, lúc này cũng không rảnh lo người khác phỏng đoán.
"Hắn vậy mà nhẫn tâm như thế......" Quân Trường Duyệt hai mắt đẫm lệ mông lung thoa thuốc cho Tư Không Hàn, nhìn vết thương trên lưng hắn bi thương tức giận đến hai tay run rẩy không ngừng.
"Hắn không phải Quân Trường Sinh, hắn nhất định không phải Quân Trường Sinh." Tư Không Hàn ghé vào trên giường cắn răng lẩm bẩm, không biết là thật sự hoài nghi như thế, hay là không chịu tin tưởng bản thân tài không bằng người.
Quân Trường Duyệt nức nở nói: "Hắn đương nhiên không phải, hắn sớm đã không phải Quân Trường Sinh mà ta ngươ từng nhận thức."
"Chân hắn sao lại lành chứ?" Ánh mắt Tư Không Hàn hung ác nhìn chằm chằm một chỗ trong phòng, cảm giác đau trên lưng làm hắn nhịn không được cắn răng nhíu mày.
Quân Trường Duyệt cũng không nói nên lời, sau khi Tư Không Hàn bị bắn chết hắn liền rời khỏi Trác Lộc thành, lúc hắn rời đi Vương huynh vẫn là một kẻ tàn phế, nửa năm sau trở về Vương huynh lại kỳ tích khỏi hẳn, hơn nữa một thân võ nghệ siêu tuyệt tới Tư Không Hàn cũng không phải đối thủ......
Thật là quá không thích hợp!
Bọn họ nguyên bản không tin quỷ thần, nhưng Tư Không Hàn đã có thể trọng sinh, Quân Trường Sinh lại là Đại vương Yến quốc, chẳng lẽ thật sự có thần trợ?
Biểu tình Quân Trường Duyệt ngưng trọng, thấp giọng hỏi: "Vương huynh ở trên cung yến cứ nhằm vào ngươi, chẳng lẽ đã phát hiện?"
"Không có khả năng!" Tư Không Hàn chống thân thể xuống giường, bực bội dạo bước ở trong phòng, "Hắn nếu đã biết, đâu chỉ 50 roi đơn giản như vậy."
Quân Trường Duyệt gật đầu: "Quả thật, dựa theo tính tình của Vương huynh, chỉ sợ là sẽ đồ sát quân Tây Bắc."
"Hôn quân chính là hôn quân, mặc dù hai chân hắn khỏi hẳn, cũng không thấy thông minh hơn." Tư Không Hàn chậm rãi nói: "Ta đã đã chết nửa năm, Kỳ Phong hắn cũng đã giết, nhưng hôm nay quân phòng ngự của Trác Lộc thành hắn vẫn một mực chưa động, uổng cho nắm quyền lớn như thế, lẽ nào hắn thật sự cảm thấy đời này chỉ cần có Huyền Giáp bên người thì có thể kê cao gối ngủ?"
"Vương huynh vô tâm triều chính, với ngươi và ta mà nói là chuyện tốt." Quân Trường Duyệt cười nắm lấy tay hắn, nhìn băng vải trên cổ tay hắn đã bị máu làm ướt sũng, không khỏi ngừng cười, nên thảm đạm.
Tư Không Hàn từ lúc chịu hình đã phát hiện gân tay của mình bị chặt đứt, nội kình phế đi hơn phân nửa, hận đến phun ra một búng máu, nhưng trong lòng còn có một tia may mắn. Quân Trường Duyệt chính là thần y mà đến cả Đại Tề cũng âm thầm phái người muốn bắt đi, thương nhỏ như thế, hắn tất có biện pháp.
"Còn có thể khôi phục không?" Tư Không Hàn cúi đầu nhìn Quân Trường Duyệt trong lòng lo sợ hỏi.
Quân Trường Duyệt môi mỏng mím lại, hô hấp dồn dập: "Ngươi về sau, khả năng không thể dùng được kiếm nữa."
Đồng Tử Tư Không Hàn căng thẳng, cố nén sóng to gió lớn trong lòng hỏi: "Đến ngươi cũng không có biện pháp?"
Quân Trường Duyệt thương tâm khó nhịn tự trách không thôi, hắn chảy nước mắt lắc đầu, đau lòng vạn phần.
Tư Không Hàn giật mình lăng ngốc hồi lâu, sau đó thờ gấp gáp một tay xốc bàn lên, ly rơi xuống nát đầy đất.
Quân Trường Duyệt vội vàng đứng dậy ôm hắn, lúc này trừ bỏ dùng nước mắt phát tiết cảm xúc cái gì cũng làm không được. Hắn là thần y tái thế, nhưng gân tay của tình lang bị đánh gãy hắn lại chỉ có thể đứng nhìn, bất lực, loại cảm giác này thật sự khiến người tuyệt vọng.
"Vương huynh chân còn có thể lành, thương thế của ngươi không nặng bằng hắn, ngươi tất nhiên cũng sẽ tốt, hôm sau ta sẽ đi tìm hắn!" Thật lâu sau, Quân Trường Duyệt nói một cách chắc chắn.
Bên này Vân Huy tướng quân một thân cơ bắp cũng bị 50 roi đánh đến da tróc thịt bong, thảm không nỡ nhìn. Hắn thật ra không dám nằm sấp xuống, chỉ là đại mã kim đao ngồi ở trong đại sảnh uống rượu, cau mày một bộ trầm tư.
Không lâu sau thân binh lại đây hồi bẩm nói: "Tướng quân, tay của Tả tiên phong bị phế rồi."
"Phế rồi?" Vân Huy tướng quân nhíu mày.
Thân binh gật đầu nói: "Thuộc hạ chính tai nghe Tĩnh Vương điện hạ nói, ngày sau kiếm cũng nhấc không nổi, lúc này Tĩnh Vương điện hạ đang ở bên chăm sóc với hắn."
Vân Huy tướng quân trầm ngâm một lát, thở ngắn than dài nói: "Khó được trong Tây Bắc quân lại xuất hiện một chiến thần chống lại mãnh tướng Tề quốc, thế mà đã bị phế, Đại vương hoa mắt ù tai rồi."
Thân binh chần chừ nói: "Tướng quân, thuộc hạ lắm miệng. Tả tiên phong sùng kính Tư Không Hàn, muốn vì người đó làm chút chuyện, cũng không nên mượn tay ngài như thế, kia chính tội phạm thượng, may mà Đại vương không trách tội nếu không ngài hôm nay sợ là không thể bước ra khỏi vương cung. Ngài đề bạt Tả tiên phong, nhưng hắn lại lợi dụng ngài...... Nếu Đại vương đêm nay nghiêm trị thì sao? Tây Bắc vương sẽ trở nên vô dụng, ngài nếu chết ở trong vương cung, dựa theo quân tâm sở ý hiện giờ, Tây Bắc quân là của Tả tiên phong, còn có Tĩnh Vương điện hạ cũng vẫn luôn giúp đỡ hắn, tướng quân ngài không thể tâm quá rộng."
Vân Huy tướng quân là người đầu óc đơn giản, được thân binh nhắc nhở mới tỉnh ngộ.
Đỗ Vũ Hiền là dạng người gì ai cũng không dám chém đinh chặt sắt nói hai câu, hắn ngang trời xuất thế, có một thân võ nghệ siêu tuyệt, tòng quân 4-5 năm lại chưa từng hiện sơn lộ thủy, nửa năm trước mới bắt đầu hiển lộ tài cán, một người có thể ẩn nhẫn như thế vậy không phải hạng hời hợt, hắn lúc trước, vậy mà quá tin tưởng Đỗ Vũ Hiền!
"Ngươi cảm thấy hắn cố ý?" Vân Huy tướng quân mắt phiếm lãnh quang.
Thân binh chém đinh chặt sắt nói: "Tả tiên phong tuyệt không thiện ý. Hiện giờ Đại Yến chiến loạn nổi lên bốn phía, tuy rằng Nam Di đã bình định nhưng Đại vương vẫn luôn bỏ mặc huống hồ binh lực Đại Yến không đủ chỉ sợ áp chế không được bao lâu, lúc này họa lớn của quốc gia là Tề quốc, tướng quân ngài cần phải vì bản thân mình mà ngẫm lại."
Vân Huy tướng quân hơi hơi giơ tay ngăn lại thân binh nói thêm nữa, trong mắt đã có chút dao động.
Lúc này một người thị vệ tiến vào nói: "Tướng quân, Khánh Quốc Công tới."
Khánh Quốc Công? Vân Huy tướng quân cảnh giác, hắn cùng Khánh Quốc Công chưa bao giờ có giao thoa, mấy năm nay hắn vẫn luôn theo Tư Không Hàn trấn thủ Tây Bắc, ngẫu nhiên về Trác Lộc cũng chỉ là ở triều đình cùng đủ loại quan qua loa chào nhau, Khánh Quốc Công trông như thế nào hắn cũng không nhớ rõ, lão nhân này tới làm gì?
Sau khi trải qua thân binh nhắc nhở Vân Huy tướng quân đã có chút tâm nhãn, Khánh Quốc Công mang theo lễ tới an ủi hắn, Vân Huy tướng quân cũng cùng lão giả mô giả dạng hàn huyên một phen, Khánh Quốc Công thật ra trừ bỏ quan tâm cũng chưa nói gì khác, uống chén trà nhỏ liền cáo từ.
Sau đó Vân Huy tướng quân gọi hạ nhân lại hỏi, Khánh Quốc Công quả nhiên cũng sai người đến an ủi Đỗ Vũ Hiền ở thiên viện, đến nỗi hàn huyên nội dung ra sao cũng chẳng cần nghĩ. Lão làm gì tới an ủi mình, rõ ràng là hướng về Đỗ Vũ Hiền, đường đường một quốc công như lão, Đỗ Vũ Hiền chỉ là Tả tiên phong nhỏ bé, đáng để lão tự mình tới cửa an ủi?
Đến Khánh Quốc Công ở Trác Lộc thành cũng có thể nhìn ra, tâm quân Tây Bắc không phải là Tống Ngọc Uy hắn, mà là Tả tiên phong nho nhỏ sao sao?
"Tướng quân, Tả tiên phong nói vậy không biểu hiện rằng hắn là kẻ đơn giản." Thân binh nói.
"Đại vương hoa mắt ù tai không để ý tới quân chính, ta là thần tử không thể tùy Đại vương hồ nháo, không màng đến bá tánh Yến quốc. " Vân Huy tướng quân thở dài nói: "Trước mắt đúng là dùng người hết sức, chỉ cần đề phòngTả tiên phong là được."
Thân binh hô dạ, không nói thêm nữa.
Vân Huy tướng quân đi đến hành lang, một thân vết thương ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống nhìn thấy mà ghê người.
Thân binh nhịn không được nói: "Tả tiên phong không nói, ngài lập công trở về, lại bị Tả tiên phong lừa gạt, Đại vương vậy mà lại nặng tay như thế......"
Vân Huy tướng quân giơ tay ngăn lại, nhàn nhạt nói: "Ta dùng người không tra xét bị lừa là ta sai, Tư Không nhất tộc đều là nghịch phạm, tội không thể xá, Đại vương không có giết ta đã là ân đức."
Lại nói tiếp trong lòng thân binh vẫn còn sợ hãi, dựa theo tính tình hung tàn của Đại vương, hắn bổn còn tưởng rằng tướng quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Đại vương lại vẫn còn một phần lý tính.
Vân Huy tướng quân đứng ở hành lang nhìn ánh trắng đến phát ngốc, trong lòng không khỏi ai thán, Yến quốc lung lay sắp đổ, nếu Tư Không Hàn chưa từng nhất thời xúc động mà mưu phản, có hắn ở đây, có phải cục diện sẽ tốt hơn nhiều không?
Đáng tiếc thiên hạ chỉ có một Tư Không Hàn, đã là mưu phản thì nên chết, đã chết cũng xem như không có.
————————————————————————————————————————————
Sáng hôm sau, hai gã thị vệ đeo đao vào phủ Vân Huy tướng quân tuyên khẩu dụ của Đại vương, Tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền phụng chỉ đào mồ, hạn trong vòng một ngày đào toàn bộ thi cốt nghịch tặc, lập tức đến sườn núi không được có sai sót.
Khoảnh khắc Tư Không Hàn quỳ xuống đất nghe chỉ cả người đều run