Editor: Gấu Lam
Đêm khuya mọi thanh âm đều im lặng, trong Trác Lộc thành đã không nhìn thấy ngọn đèn dầu.
Thời điểm Quân Trường Duyệt tìm được Nhiếp Gia, cậu đang ở trên tường thành, vương kỳ ở trong gió đêm tung bay, cậu mặc một thân áo gấm huyền hắc dáng người thẳng thóm, tuấn lãng mà uy nghi. Đôi mắt cậu xán lạn giống như chứa đầy sao, bất động thanh sắc tràn ngập uy hiếp, cậu đã không còn là quân chủ ốm yếu ngồi trên bộ liễn chỉ biết giết người.
Quân Trường Duyệt xa xa nhìn thân ảnh trong gió, trong lòng lại nhiều thêm một nỗi sợ.
"Vương huynh." Hắn đi qua nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhiếp Gia quay đầu, trên mặt hoàn toàn vô biểu tình, ánh mắt lương bạc như băng.
"Chân huynh đã khỏi hẳn, vậy mà cũng không báo cho thần đệ biết." Quân Trường Duyệt đứng ở bên người Nhiếp Gia, kinh ngạc phát hiện Vương huynh thế mà cao hơn hắn mấy tấc.
Cả người của hắn ta hoàn toàn không giống như trước.
"Không báo cho ngươi, ngươi hiện giờ cũng biết." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói.
"Thần đệ lúc trước phụng dưỡng ngài 5 năm, với bệnh tình của huynh không trợ giúp được gì, không biết là vị thần y nào chẩn trị cho Vương huynh, liệu có thể dẫn đến cho thần đệ?" Quân Trường Duyệt thử hỏi.
Nhiếp Gia nói: "Không có người nào cả, là phương thuốc Thời Kham vơ vét được từ vương cung Nam Di, xem ra rất có kỳ hiệu."
Vương cung Nam Di? Trước mắt Quân Trường Duyệt sáng ngời, Nam Di từ trước đến nay thần bí quỷ quyệt, nếu thực sự có biện pháp nối xương tục mạch thì cũng chưa hẳn là không phải.
Hắn khẩn trương đến độ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, " Vậy phương thuốc, có thể cho thần đệ xem qua không?"
"Chân của ngươi cũng bị đứt sao?" Nhiếp Gia hờ hững cười.
Trong lòng Quân Trường Duyệt vừa nôn nóng lại kinh hỉ, nhẫn nại tính tình nói: "Thần đệ thông hiểu y lý, đối với món đồ này tất nhiên rất tò mò."
" Đồ vật trong Đại nội ngươi cũng dám tò mò." Nhiếp Gia thanh âm không lớn, nhưng uy áp trong đó cuồn cuộn như biển sâu.
Quân Trường Duyệt nháy mắt hãi hùng khiếp vía, biết đã vỡ lẽ, cuối cùng đành cầu xin: "Vương huynh...... tay Tả tiên phong đã phế, huunh cứu hắn đi, nếu không ngày sau hắn làm sao rút kiếm lên chiến trường vì huynh cống hiến?"
"Phế thì phế, Yến quốc không còn người sao? Bất quá chỉ là một Tả tiên phong, dám nhớ thương đồ của bổn vương." Nhiếp Gia không vui trách mắng.
Quân Trường Duyệt khẽ cười một tiếng, không biết là cười khổ hay là cười lạnh: "Yến quốc còn có ai sao? Không phải đã bị huynh giết gần hết rồi sao? Người duy nhất địch lại mãnh tướng Đại Tề Triệu Vô Thương, chiến thần Tư Không Hàn của chúng ta cũng bị huynh giết, có thể ứng đối được vài lần, Kỳ Phong, ngài cũng giết. Nếu Triệu Vô Thương lại suất binh khiêu chiến, ngươi tính để ai nghênh chiến? Tống Ngọc Uy sao? Chỉ sợ đánh không lại Triệu Vô Thương ba chiêu đã bị rớt xuống ngựa."
Trong triều Yến quốc, cũng thật là sạch sẽ, Tư Không Hàn cùng Kỳ Phong sau khi chết không có mãnh tướng nào có thể dùng, hạng người bình thường như Vân Huy tướng quân đã là chiến lực cao nhất, chính là vì nguyên nhân như thế thì ở nguyên thế giới sau khi Tư Không Hàn trọng sinh mới có thể nhanh chóng độc tài quân Tây Bắc dễ dàng từ Tây Bắc giết đến vương cung.
Cũng bởi vì như thế, sau khi Tư Không Hàn trọng sinh đến nay Nhiếp Gia đều vô cùng lười, tùy ý hắn mượn sức quân tâm ở Tây Bắc tạo một đội ngũ mạnh mẽ, bởi vì thật sự không phải chuyện rất quan trọng. Yến quốc đối với Quân Trường Sinh mà nói là vật bị chôn vùi, đã tràn ngập nguy cơ, Nhiếp Gia làm gì đều uổng phí công phu.
"Triệu Vô Thương." Lúc này Nhiếp Gia rất có hứng thú mà nỉ non cái tên này.
Triệu Vô Thương không chỉ là đệ nhất mãnh tướng của Tề quốc, còn là thần tướng ngũ quốc, nghe nói một người có thể phá một thành, tay cầm danh đao "Sư tử ca", thần uy kinh sợ bát phương. Cuối cùng chết ở trong tay Tư Không Hàn, để Tư Không Hàn một trận lừng danh thiên hạ, chân chính trở thành chiến thần.
Tối hôm qua ở trên cung yến dò xét Tư Không Hàn khiến Nhiếp Gia vô cùng thất vọng, trong tư liệu của thế giới này nói Tư Không Hàn là đệ nhất nhân, trước giết Triệu Vô Thương sau vây giết 21 Huyền Giáp, nhưng tối hôm qua thử một lần, chỉ thường thôi.
Không biết Triệu Vô Thương thì thế nào?
"Nếu ta nguyện ý, đầu Triệu Vô Thương ngày hôm sau sẽ treo ở nơi này." Nhiếp Gia hai tay chống trên tường thành câu lấy nụ cười hờ hững bên môi.
Quân Trường Duyệt biết cậu đang nói cái gì, khó chịu nói: " Đúng, bên người huynh có 21 Huyền Giáp, bọn hắn dù lợi hại bất cũng chỉ có 21 người thôi, làm sao có thể chống chọi với mười vạn đại quân của Tề quốc?" . Truyện Dị Giới
"Nhiều chuyện." Mày Nhiếp Gia nhíu lại, ánh mắt không vui nhìn Quân Trường Duyệt một cái.
Quân Trường Duyệt lập tức thu liễm cảm xúc tức giận bất bình trong mắt, nhưng tay Tư Không Hàn có thể khang phục không tất cả đều ở trên người hắn, không khỏi dịu mềm ngữ khí năn nỉ nói: "Vương huynh, Tư Không Hàn mưu phản huynh cũng giết rồi, Tả tiên phong có tội gì? Hắn bất chỉ nhặt xác cho Tư Không nhất tộc thôi, hắn từng nghe lệnh Tư Không Hàn đương nhiên lòng vẫn mang ơn, dù biết tội chém đầu vẫn nhặt xác cho Tư Không nhất tộc chẳng phải là càng chứng tỏ hắn trọng tình trọng nghĩa sao? Huống hồ hắn lại vô cùng kiêu dũng, một lương tướng như vậy huynh lại vưt bỏ không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Nhiếp Gia nói: "Công nhiên cãi lại mệnh lệnh của ta, người không theo quy tắc như thế, bỏ rồi chả có gì đáng tiếc?"
Quân Trường Duyệt nói gì cũng nói hết, chỉ cảm thấy càng nói càng vô vọng, hắn gần như hư thoát lui về sau hai bước, vén quần áo quỳ xuống nói: "Vương huynh, xin huynh cứu hắn đi."
Quân Trường Duyệt vì Tư Không Hàn mặt mũi cũng dám bỏ, trên tường thành còn có thị vệ thủ thành, hắn cũng không thèm quan tâm ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu.
Nhiếp Gia buông xuống đôi mắt nhìn hai vai Quân Trường Duyệt khẽ run, đem bất lực của hắn thu hết vào đáy mắt, không chút nào dao động.
Quân Trường Duyệt quỳ thật lâu, mới nghe thấy một tiếng nói từ trên truyền xuống.
"Đầu tiên là Tư Không Hàn, hiện tại là Đỗ Vũ Hiền, ngươi năm lần bảy lượt vì nam nhân mà quỳ xuống xin tha ta, ngươi đến tột cùng là vương tử, hay là kỹ tử?" Một tiếng cười lạnh, làm tâm Quân Trường Duyệt như nổi trống, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Nhiếp Gia nhìn Quân Trường Duyệt phẫn nộ ngẩng đầu lên, đứng lên trợn mắt với mình, trong lòng khinh thường.
"Ta hận ngươi...... Ta hận ngươi!" Quân Trường Duyệt không nghĩ tới Vương huynh của hắn sẽ vũ nhục hắn như thế, hai mắt hắn tràn đầy nước mắt gào thét, quay đầu chạy đi mất, lại bị Nhiếp Gia tiến lên bóp lấy yết hầu.
"Ngươi hận ta?" Nhiếp Gia ở trong ánh mắt hoảng sợ của Quân Trường Duyệt trực tiếp một tay nhấc hắn kéo tới biên tường thành, hai chân Quân Trường Duyệt lơ lửng, nếu cậu buông tay hắn nhất định tan xương nát thịt!
"Mệnh ngươi là ta cho, ngươi nếu hận ta, thì trước đó trả mệnh lại cho ta." Cậu nhẹ nhàng nói, một chút cũng không giống như nói giỡn.
Quân Trường Duyệt bị bóp cổ căn bản không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng giãy giụa dùng ánh mắt lộ ra khủng hoảng.
Nhiếp Gia chậm rãi nở một tia cười lạnh, trước khi Quân Trường Duyệt hít thở không thông ném hắn xuống mặt đất.
Quân Trường Duyệt đột nhiên hít khí ho khan kịch liệt, nhất thời không thể tin được mình vừa rồi đã trải qua cái gì.
"Ta nói rồi, ngươi về sau nếu còn dám chọc ta, ta sẽ giết ngươi." thanh âm Nhiếp Gia không hề có tình cảm nhìn Quân Trường Duyệt ngồi quỳ trên mặt đất ho khan.
Quân Trường Duyệt lúc này mới trực quan cảm