Editor: Gấu Lam
Trong lời nói của quân vương mang theo khí tức huyết tinh sát phạt, lúc trước ở trên cung yến khi thượng Đại vương tức giận so đao với Đỗ Vũ Hiền, cũng chưa từng giận dữ đến mức lộ ra sát ý, trong lòng Vân Huy tướng quân trầm xuống, tức khắc minh bạch, Đại vương sợ là không chấp nhận được bất luận kẻ nào bàn luận về thống lĩn.
Vân Huy tướng quân lập tức không dám nói nữa, nhanh chóng nói: "Vi thần lắm miệng."
"Giữa trưa lại đến nói tiếp, đi ra ngoài." Nhiếp Gia vẫy người lui đi.
Thời Kham lau khô tóc cho cậu xong, nhẹ giọng hống nói: "Thừa dịp buổi sáng mát mẻ ngủ một hồi đi."
Nhiếp Gia nằm bên cạnh hắn, cũng không chê nóng, cứ muốn chui vào trong lòng ngực người ta, Thời Kham ôm lấy cậu, một tay cầm cây quạt, hai người cùng nhau ngủ nửa buổi sáng.
Đại vương trắng đêm chưa ngủ, dù rằng việc bắt sống Thái Tử Tề quốc là một việc lớn khiến toàn quân phấn chấn nhưng, trong lúc nhất thời quân doanh cũng im ắng, sợ quấy rầy Đại vương nghỉ ngơi.
Giữa trưa Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân đưa nước cho Tề Cẩm Vũ, Tề Cẩm Vũ bị kéo lê nửa buổi tối bàn tay sớm đã trật khớp, hiện tại lại bị phơi nắng một buổi sáng, miệng vết thương trên người đều ẩn ẩn có dấu hiệu thối rữa. Cơ Giai Dung đưa nước vào, Tề Cẩm Vũ lập tức dùng bàn tay nâng lấy, ùng ục ùng ục uống hơn phân nửa chén, phảng phất như chó hoang giành thức ăn.
Vân Huy tướng quân thấy bộ dáng Tề Cẩm Vũ sợ sệt, không khỏi nhớ tới lời thống lĩnh nói khi đó, đã dọa một người sợ vỡ mật, sẽ không dám trốn.
Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân liếc nhau, bọn họ đều từng gặp Tề Cẩm Vũ ở trên chiến trường, vương trữ Đại Tề, hiệu lệnh ngàn quân khí phách hăng hái, từ khi bị Đại vương bắt được như chim sợ cành cong đầu cũng không dám nâng lên. Khó có thể tưởng tượng, đêm qua ở sông Kỳ Lân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tề Cẩm Vũ đến tột cùng bị bắt về như thế nào.
"Đi thôi, lúc này, Đại vương có lẽ cũng tỉnh rồi." Cơ Giai Dung vốn định giáo huấn Tề Cẩm Vũ một phen, nhìn bộ dạng hắn như thế cũng không có hứng thú khi dễ kẻ yếu.
Hai người thông truyền đi vào trướng vua, thời tiết nóng bức, trong trướng có dư hương thoang thoảng trên người quân vương.
"Tĩnh Vương bên kia có tin tức gì chưa?" Tóc dài của Nhiếp Gia rối tung, đại mã kim đao bắt chéo một chân ngồi ở mép giường, một bộ lười biếng.
Cơ Giai Dung nói: "Đan Dương Quận vẫn luôn không có người tới truyền tin, chỉ là Tĩnh Vương điện hạ thiếu dược liệu gì, đều sai người ở Khải Toàn thành đi tới đi lui. Vi thần thật ra đã an bài người ở Đan Dương Quận chú ý bên kia, nhưng nửa tháng nay, Đan Dương Quận đã tử thương quá nửa......"
Thời Kham vén rèm, bưng một đĩa điểm tâm tinh tế mà Huyền Giáp từ Khải Toàn thành mang lại đây, cầm lên một khối đút cho Nhiếp Gia, người kia tự nhiên dùng ngón tay giữa cầm lấy khối bánh ngậm vào, hờ hững nói: "Lâu như vậy, Tĩnh Vương còn chưa tìm được cách trị ôn dịch?"
Hai người đều vô lực thở dài nói: "Nói vậy Tĩnh Vương cũng bó tay không có biện pháp......"
Kia dù sao cũng là ôn dịch, Đại vương n yêu cầu Tĩnh Vương điện hạ như vậy, đến Vân Huy tướng quân cũng cảm thấy có chút hà khắc. Hơn nữa tình hình bệnh dịch thế tới rào rạt, theo thời tiết càng ngày càng tăng, người bị chết càng lúc càng nhanh, từ lúc nhiễm bệnh đến khi phát bệnh phát chết, chỉ cần bảy tám ngày, cực kỳ đáng sợ, dù cho Tĩnh Vương điện hạ thật sự có thể nghiên cứu ra phương thuốc trong kỳ hạn Đại vương đề ra, thì chỉ sợ lúc ấy Đan Dương Quận đã trở thành một thành chết.
"Hắn có biện pháp." Nhiếp Gia nhấp môi cười, "Quy Đức tướng quân, đem Tĩnh Vương lại đây."
Lúc này, Quân Trường Duyệt không sai biệt lắm cũng nên có manh mối rồi.
"Vi thần lĩnh mệnh." Cơ Giai Dung rời khỏi trướng vua.
Vân Huy tướng quân nói: "Đại vương, cả một buổi sáng, vài vị Huyền Giáp canh phòng ngoài binh doanh nửa dặm đã tiệt hạ mười thiếp khách, xem ra đều đến vì Tề Cẩm Vũ, Đại vương hiện giờ bắt Tề Cẩm Vũ, kế tiếp có tính toán gì không? Tề Vương thật sự coi trọng vị Thái Tử này, nếu chúng ta dùng tánh mạng của Tề Cẩm Vũ đề áp chế, khó mà không bắt được nửa thành trì của Tề quốc."
"Nửa thành trì?" Thời Kham ngâm khẽ một tiếng, làm như dò hỏi, tinh tế rồi lại như trào phúng.
Vân Huy tướng quân nhất thời có chút khó hiểu, không biết chính mình nói sai cái gì. Cho tới nay Yến quốc bị Đại Tề ép sát từng bước, thủ vệ Khải Toàn thành đã là nỏ mạnh hết đà, nếu có thể bắt lấy Lộc Đài thì đó là trận thắng lớn nhất trong mười mấy năm qua.
"Bổn vương nếu đã mưu đồ cái gì, trực tiếp cầm đao giết tới, há chỉ là một cái Lộc Đài, còn phải khiến cho máu Tề Vương bắn tung tóe trên Long đình, mất đi một Tề Cẩm Vũ thì làm sao?" Nhiếp Gia cuồng ngôn nói.
"Vậy Đại vương giữ lại Tề Cẩm Vũ là có tính toán gì?" Vân Huy tướng quân bị uy áp của quân vương chấn nhiếp, thuận theo, cung kính hỏi: "Tề Cẩm Vũ bị bắt, lúc này Tề quân nhất định quân tâm đại loạn, đúng là thời cơ tốt để công thành."
"Không vội, Triệu Vô Thương đuổi tới Lộc Đài ít nhất cũng cần bảy ngày." Nhiếp Gia nói.
Vân Huy tướng quân kinh hãi: "Ngài bắt Tề Cẩm Vũ về, chẳng lẽ chính là vì dụ Triệu Vô Thương tới?!"
Triệu Vô Thương,cái tên này có thể nói là khiến cho quân Yến hoảng sợ, mãnh tướng mạnh nhất ngũ quốc cũng không phải là hư danh, dù là Tống Ngọc Uy thì nghe thấy ba chữ này tay cầm binh khí đã run rẩy.
"Đại vương! Triệu Vô Thương từng bất phân thắng bại với Tư Không Hàn, có thể thấy được vô cùng kiêu dũng, ngài lại lãng phí thời cơ tốt chỉ để chờ Triệu Vô Thương hồi viện, đến lúc đó chúng ta muốn đánh hạ Lộc Đài càng khó khăn hơn!" Vân Huy tướng quân căn bản không rõ quân vương nghĩ gì, hòa thân cũng không thể hòa, bắt Thái Tử Tề quốc cũng không tăng thêm lợi ích nào...... Rốt cuộc dự tính cái gì chứ?
Nếu muốn lợi dụng Triệu Vô Thương tới để lập uy, hơi vô ý sẽ hoàn toàn thất bại, Triệu Vô Thương kia cũng không phải người có