Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Vai chính cần phải chết(23)


trước sau

Editor: Gấu Lam

Tĩnh Vương vừa xuất hiện, bọn lính tức khắc không náo loạn nữa.

Biểu tình Tư Không Hàn chưa biến nhìn Quân Trường Duyệt một cái, vỗ vỗ đất dính vào trong ống tay áo mình, xoay người vào trong lều lớn.

"Ai cho các ngươi làm náo loạn trong quân sự! Tự đi lãnh 30 trượng!" Quân Trường Duyệt khó thở, không đi theo Tư Không Hàn đã rời đi, chỉ muốn hung hăng phạt mấy binh lính này.

Mấy cái binh lính kia quỳ ở đó cũng không sợ hãi, ngược lại rất không phục, "Tĩnh Vương điện hạ, ti chức chỉ đang vui đùa, chưa từng gây chuyện, đều là một vài màn xiếc trong quân, điện hạ đã hiểu lầm."

"Còn dám giảo biện, ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi khi dễ Tả tiên phong, ngươi là cảm thấy ta đang oan uổng ngươi?" Quân Trường Duyệt lần đầu tiên ở trong quân dùng cái danh Tĩnh Vương này.

"Tĩnh Vương điện hạ đúng là lớn, ngài cũng biết nơi này là quân doanh, không phải vương cung chứ?" Một thanh âm nữ tử mang theo ý khiêu khích truyền đến, mọi người không cần nhìn cũng biết người đến là ai, ở trong quân có nữ tử dám tự tiện nói Tĩnh Vương như thế, trừ bỏ Quy Đức tướng quân được Đại vương coi trọng, thì còn ai?

Quân Trường Duyệt quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Cơ Giai Dung từ một bên ánh lửa một khác đi tới, quả nhiên là thiên tư quốc sắc, sự uy phong của võ tướng cũng không bị dung nhan diễm tuyệt của nàng giảm bớt, nàng đạm nhiên liếc mắt nhìn binh lính trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi."

"Quỳ xuống!" Quân Trường Duyệt tựa hồ hạ quyết tâm muốn đối chọi với nàng.

"Bản tướng quân muốn các ngươi làm gì, đây là quân lệnh." Cơ Giai Dung nói xong, vừa dứt lời bọn lính lập tức đứng lên.

Biểu tình Quân Trường Duyệt khó coi trừng mắt nhìn Cơ Giai Dung, "Ngươi tưởng ngươi là ai? Dám đối nghịch với ta!"

"Mạt tướng còn muốn hỏi Tĩnh Vương điện hạ một chút, ngài nghĩ mình là ai, dám đối nghịch Đại vương? Trong quân binh lính hành quân tịch liêu, bọn họ tự tạo niềm vui hoặc là té ngã đùa giỡn đều được Đại vương cho phép, Tĩnh Vương điện hạ lại muốn phạt, ngài nói nếu mạt tướng báo cho Đại vương, Đại vương sẽ giải quyết thế nào?" Cơ Giai Dung bốn lạng đẩy ngàn cân đem Quân Trường Duyệt đang khó chịu đè ép xuống.

Bọn lính xô xô đẩy đẩy, đều đứng ở phía sau Cơ Giai Dung.

Lỗ tai Quân Trường Duyệt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào trong lều lớn, đuổi binh lính ra ngoài.

Tư Không Hàn không biết vừa rồi Quân Trường Duyệt ở bên ngoài bị Cơ Giai Dung làm nhục trước mặt mọi người, liền ngồi ở trên giường mình, hốc mắt Quân Trường Duyệt đỏ bừng chạy qua, từ phía sau ôm hắn, khổ sở nói: "Bất quá nửa tháng, uy vọng của Vương huynh ở trong quân đã lợi hại như thế, về sau nên làm gì bây giờ?"

"Về sau? Nào còn có về sau." Tư Không Hàn thấp giọng nói với hắn.

Tròng mắt Quân Trường Duyệt căng thẳng, hô hấp cũng thật cẩn thận, "Khánh Quốc Công đối với ngươi xem như trung tâm...... Nhưng chúng ta phải thoát thân thế nào? Vương huynh ngày ngày phái người trông chừng ta, đợi lát nữa còn phái người áp ta trở về Đan Dương Quận."

"Ôn dịch có trị được không?" Tư Không Hàn thấp giọng hỏi.

Quân Trường Duyệt gật gật đầu, "Vẫn chưa hoàn toàn, bất quá ta đã tìm được biện pháp. Không vội, ta còn tính trao đổi vài thứ với Vương huynh." Hắn vuốt ve tay phải của Tư Không Hàn tay phải, tròng mắt trở nên đen thăm thẳm.

Tối nay Quân Trường Duyệt lưu lại trong lều một khoảng thời gian, biết Vân Huy tướng quân tới thúc giục, mới lưu luyến không rời trở về Đan Dương Quận. Bọn lính chỉ biết Tĩnh Vương điện hạ cùng Đỗ Vũ Hiền ở trong lều lớn nửa buổi tối, ai cũng không biết bọn họ làm cái gì nói gì.

Lại nói từ khi Nhiếp Gia bắt Tề Cẩm Vũ về, liền nhốt ở trong phòng tối không thèm quan tâm hoàn toàn giao cho Cơ Giai Dung trông coi.

Thái Tử bị bắt, quân sư ở Lộc Đài ba lần phái người đàm phán, đều bị Đại vương giết cả ba lần. Bạo quân Yến quốc không nói đạo nghĩa, đến người đưa tin tức cũng bị giết! Quân sư suýt nữa hỏng mất.

Như thế hai quân liên tiếp bùng nổ mấy chiến dịch nhỏ, nhưng đều bị trúng bẫy, nhiều lần toàn quân bị diệt, hoặc là bị Cơ Giai Dung lãnh binh đánh đuổi.

Thích khách đến, cũng bị Huyền Giáp bắt lấy. Quân tâm rung lên lại chấn, không ít tướng lãnh hổ thẹn bái phục, bọn lính càng nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy một khi khai chiến Đại vương nhất định sẽ lãnh bọn họ một đường đánh hạ Lộc Đài!

Hai ngày nay thích khách rất nhiều, Vân Huy tướng quân vốn đang tính bắt sống, nói không chừng có thể từ trong miệng thích khách được huấn luyện hoàn mỹ đào ra gì đó, kết quả Đại vương căn bản không để bụng tình báo tình biếc gì cả, tới một người giết một người, tới hai người giết cả đôi.

Nhưng thật ra vào ngày thứ tư Huyền Giáp đã bắt được một mật thám trà trộn vào binh doanh, trực tiếp áp giải đến trướng vua.

Đại vương còn chưa hỏi chuyện, mật thám kia mở miệng đã bảo đem hắn lăng trì đi, nhất định không bán nước, đừng mơ tưởng từ trong miệng hắn đào được bố trí của Lộc Đài.

Kết quả Đại vương căn bản không hỏi hắn chuyện gì liên quan đến binh lực hay cơ mật của Lộc Đài, chỉ hỏi một câu: "Triệu Vô Thương tới chưa?"

Mật thám cũng không nói, ngược lại phun một búng máu lên mặt Đại vương, may mà thống lĩnh lấy cây quạt chặn lại, sau đó ném mật thám cho Huyền Giáp, cũng không biết Huyền Giáp dùng biện pháp gì, kêu thảm thiết suốt đêm không ngừng, sáng hôm sau liền đem phân bố quân cơ Lộc Đài cùng ý đồ của quân sư trình lên ngự án, mà mật thám kia sớm đã chỉ còn nửa bộ xương khô nhìn không ra người, nhưng vẫn chưa tắt thở.

Vân Huy tướng quân một lần nữa trọng tố lại nhận tri về Huyền Giáp.

Thật là chọc ai cũng không thể chọc Đại vương sinh khí, nếu người đó tức giận ai cũng không thể hưng chịu được sự phát hoả của thống lĩnh.

Đáng sợ.

Hai ngày này Lộc Đài bên kia bỗng nhiên an tĩnh xuống dưới, chắc là Triệu Vô Thương mau tới.

Các tướng lĩnh cơ bản cũng đoán được, tâm tình có chút thấp thỏm, sắp đấu với mãnh hổ Triệu Vô Thương, ai

ai cũng không sợ. Vân Huy tướng quân trước kia cũng nghĩ như vậy, hiện tại đã phai nhạt, Triệu Vô Thương dù lợi hại như thế nào cũng chỉ có một mình, trên chiến trường nếu maf đối đầu với Huyền Giáp, vậy bên lo lắng phải là Tề quốc mới đúng.

Lộc Đài bởi vì bị bạo quân Yến quốc cự tuyệt giao lưu mà nhân tâm hoảng sợ, Yến quân bên này ngược lại rất hoà thuận. Thời tiết nóng đến nổi khiến người ngất đi, Nhiếp Gia còn mang Huyền Giáp đến sông Kỳ Lân câu cá, một ngày có thể câu một hai trăm cân, xonh thì giết cho binh lính hầm canh ăn.

Nhiếp Gia mặc một thân bạc sam, vén tay áo lên để chân trần ngồi ở trên đá xanh bên cạnh bờ sông, ngâm chân mình ở trong làn nước ôn lương nhìn cần câu trong tay không chớp mắt, hưng phấn nói với Thời Kham có dự cảm sẽ câu được một con cá lớn!

Thời Kham ngồi cùng một chỗ với cậu, mở cây quạt khẽ cười một tiếng, "Ngươi gần đây có vẻ rất vui."

Nhiếp Gia nhướng mày, nhìn hắn, "Gần đây? Rõ ràng khi ở bên ngươi, thời thời khắc khắc ta đều rất vui vẻ."

Thời Kham xoa nhẹ cái đầu chó của cậu một phen.

"Thống lĩnh từ lúc trở về cung, liền độc chiếm ân sủng của Đại vương, khi nào mới đến lượt chúng ta." Nơi xa một Huyền Giáp đần độn vô vị thả con cá nhỏ về trong sông.

Huyền Giáp bên cạnh cười lạnh nói: " Sao hả, Đại vương đêm nay muốn sủng hạnh ngươi, ngươi dám đi thị tẩm không?"

Lời vừa nói ra, vài tên Huyền Giáp bên cạnh mặt mũi trắng bệch, đầu lùng bùng giống như lắc trống bỏi, chỉ dám lén lút ở trong lòng đợi thống lĩnh thất sủng, nếu nói ra, phỏng chừng máu bắn ngàn dặm......

"Đại vương! Đại vương!" Vân Huy tướng quân chạy như điên đến, ngữ khí hoảng sợ, chạy đến bờ sông còn vướng cục đá ngã xuống.

"Hoảng loạn cái gì?" Thời Kham mắng một tiếng.

Vân Huy tướng quân một đường chạy tới thở hổn hà hổn hển, bò dậy ngay tại chỗ một hơi cũng không dám chậm trễ, hoảng sợ nói: "Đại vương, trong quân doanh phát hiện ôn dịch...... người phía dưới vẫn luôn lừa gạt, vừa rồi đã chết hai người. Vi thần nhìn kỹ qua, thì giống với khi Đan Dương Quận nhiễm bệnh dịch!"

"Hỗn trướng! Quân doanh làm sao lại có ôn dịch!" Nhiếp Gia tức giận bừng bừng, vứt cần câu trong tay.

"Vi thần đã phái người đi thỉnh Tĩnh Vương điện hạ." Vân Huy tướng quân quỳ xuống đất thở hổn hển, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán. Hắn thật ra không sợ quân vương trách tội, mà sợ ôn dịch lan tràn, một khi mất khống chế, hậu quả không dám tưởng tượng!

"Kiểm kê chưa? Có bao nhiêu người bị nhiễm?" Thời Kham nhíu mày hỏi.

Vân Huy tướng quân nói: "Hồi thống lĩnh, khi vi thần tới Quy Đức tướng quân đã dẫn người kiểm kê, vi thần phỏng chừng có 4- 500 người, cụ thể còn phải đợi Quy Đức tướng quân báo lại."

Nhiếp Gia hồi lâu vẫn chưa nổi giận, cậu rõ ràng đã xử lý ôn dịch sự, vốn trong dự đoán ôn dịch đã lui rồi, vô luận như thế nào cung không dự kiến đến ôn dịch sẽ lan tràn trong quân doanh! Đại sự mất khống chế, khiến Nhiếp Gia nhất thời lâm sâu vào sự bạo loạn trong trong nội tâm.

Cậu đứng ở trên đá xanh, mặt vô biểu tình, trong ánh mắt vẫn yên tĩnh, có điều sóng ngầm mãnh liệt.

Quy Đức tướng quân quỳ một gối xuống đất, nguyên bản chỉ là lo lắng an nguycủa binh lính trong quân, lúc này lại lo lắng tới chính mình. Hắn vốn tưởng rằng hồi đó ở cung yến đã lĩnh giáo qua sự tức giận của quân vương, lúc này uy áp sắc bén khiến người cúi đầu, một trận lôi đình nện xuống làm hắn hãi hùng khiếp vía, lúc này mới phát hiện giờ này khắc này quân vương mới tức giận.

"Đi tra nơi bùng phát ôn dịch." Thời Kham phân phó xong, trấn an ôm Nhiếp Gia vào trong ngực dỗ dỗ, "Đừng lo lắng, vẫn kịp, mọi chuyễn vẫn còn kịp."

Hô hấp Nhiếp Gia bỗng nhiên run rẩy, chớp chớp mắt, dục vọng hành hạ đến chết sâu thẳm trong mắt mới dần dần tiêu tán.

Thời Kham ngồi xổm xuống mang giày cho cậu, ngẩng đầu phát hiện bộ dáng không cao hứng của Nhiếp Gia.

"Là ta sơ sót, phải không?" Nhiếp Gia cắn răng nói, rõ ràng cho tới nay đều kiêu căng không ai bì nổi, lúc này lại giống con thỏ bị khi dễ, đôi mắt suýt nữa ửng đỏ.

Trong lòng Thời Kham đau đớn, vến mái tóc bị gió nhẹ thổi loạn ra sau tai, thấp giọng nói: "Ai không thể hoàn toàn khống chế bất luận chuyện gì, ngươi cũng vậy, đây không phải ngươi sơ sẩy, cho tới nay ngươi đều làm rất tốt. Có một số việc không thể tránh khỏi, ngươi càng muốn khống chế, thì sẽ càng mất khống chế, thay vì trách cứ chính mình không bằng thản nhiên đối mặt giải quyết mọi chuyện."

Nhiếp Gia mờ mịt một hồi, ánh mắt mới thanh minh gật gật đầu, lệ khí có thể đả thương tánh mạng người cũng tan đi.

Bọn họ lập tức trở về đại doanh, sự tình hai gã binh lính hộc máu mà chết ở trước mặt mọi người đã lan rộng, khủng hoảng ở trong quân nhanh chóng khuếch tán, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Nhiếp Gia cùng Thời Kham hồi doanh, biểu tình Cơ Giai Dung ngưng trọng quỳ trên mặt đất báo: "Khởi bẩm Đại vương, binh lính nhiễm ôn dịch chừng 823 người, trong đó hai trăm bảy mươi người đã xuất hiện trọng chứng sặc máu, dựa theo tình huống bên Đan Dương Quận kia, xuất hiện sặc máu, nhiều lắm chỉ còn bốn năm ngày sống."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện