Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Tình yêu là ánh sáng xanh(5)


trước sau

Editor: Gấu Lam

Nút áo rơi xuống lăn keng leng keng trên mặt đất, Nhiếp Gia chợt cười.

Cuối cùng Thời Kham cũng không theo cậu tiến vào phòng tắm, mở nước cho cậu rồi liền đi ra.

Phía sau thang máy đinh một tiếng, thư ký Diệp Anh cầm máy tính trở lại. Cô tiến vào nhìn thấy Thời Kham dựa vào sô pha trong phòng khách chợp mắt, trong toilet mơ hồ truyền đến tiếng nước.

" Ông chủ." Sắc mặt Diệp Anh xanh mét đi qua, đem màn hình máy tính đặt trước mặt Thời Kham, trong lồng ngực cơ hồ không áp lực được lửa giận: "Đây là tư liệu cá nhân của Nhiếp Gia. Cậu ta là người sáng lập Thế Gia Media, trước mắt cũng là cổ đông lớn nhất, quan trọng nhất chính là cậu ta có quan hệ với Lâm Hạo Nhiên...... Cậu hiện tại xem như bị Lâm Hạo Nhiên bao dưỡng, tôi cảm thấy có thể là Lâm Hạo Nhiên cố ý đưa cậu ta đến bên ngài."

Thời Kham vốn đang đầy bụng nhu tình mật ý sau khi nghe xong bản tóm tắt của Diệp Anh tức khắc tiêu tán sạch sẽ, hắn mở mắt ra, phóng ra một tia sắc lẻm lạnh lẽo như đao, " Em ấy bị Lâm Hạo Nhiên bao dưỡng?"

"Đúng vậy."

Diệp Anh mới vừa đáp xong, bỗng nghe thấy một tiếng giận mắng: "Đánh rắm!"

Sắc mặt Diệp Anh đổi đổi, nhất thời không dám lên tiếng. Cô đi theo Thời Kham mười mấy năm, từng thấy hắn tức giận, hắn vui sướng, thấy hắn đau thương, ngay cả ở trước mặt Thời lão chỉ có thể ăn mệt giận dỗi nghẹn khuất nàng cũng từng qua, nhưng chỉ bộ dáng tức giận phóng sát khí trong giây lát như bây giờ, là lần đầu cô thấy.

Nhất thời không biết phải làm sao.

Cô chưa từng nói dối, vậy lai lịch của Nhiếp Gia đích xác có vấn đề.

Thời Kham là người biết tự xem xét, sẽ không tùy tiện giận chó đánh mèo người khác, Diệp Anh biết rõ điểm này mới to gan nói: "Thời gian cấp bách, đây là mấy tư liệu Thập Lí tra được. Gần hai năm nay Lâm Hạo Nhiên đã bắt đầu tiếp nhận các phương diện sinh ý của Thời lão, ngài là cản trở của hắn, hắn hiện tại đưa người đến bên ngài tuyệt đối không có ý tốt."

Thời Kham không lên tiếng nữa, đầu ngón tay tùy tiện nhấn trên màn hình, bên trong đích xác đều là chứng cứ vô cùng xác thực. Quan hệ của Nhiếp Gia cùng Lâm Hạo Nhiên căn bản không cần phải vận dụng tinh anh bên người hắn đi tra, tìm người trong vòng tùy tiện tìm hiểu một chút sẽ biết.

Hai mắt nhìn chăm chăm, Thời Kham rất không vui nhăn mày lại, trong mắt đều là cảm xúc đen nghìn nghịt.

Lâm Hạo Nhiên, tính tình thằng cháu ngoại trai này của hắn cực đoan lại bá đạo, lúc trước đoạt lại chủ quyền Lâm thị sau đó không chút do dự đánh gãy chân anh trai hắn Lâm Tiện, lục thân không nhận ngược lại càng được Thời lão thưởng thức. Nhưng Lâm Hạo Nhiê lòng muông dạ thú ra sao Thời Kham không có hứng thú biết, mấy năm nay Thời lão ân cần dạy bảo để hắn kéo Lâm Hạo Nhiên, đều bị hắn từ chối, vì việc này hắn không ít lần bị Thời lão kêu trở về,khi về lại nổi một thân nhọt.

Không biết còn tưởng rằng Lâm Hạo Nhiên mới là thân sinh của Thời lão.

Nhưng Diệp Anh cũng không nói sai, dù Thời Kham cùng Lâm Hạo Nhiên có quan hệ bác cháu cũng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cũng không có trở mặt, Lâm Hạo Nhiên trưởng thành nhanh chóng lại được Thời lão hộ giá, này rõ ràng là tiết tấu muốn tóm gọn cả Lâm gia lẫn Thời gia, bởi vậy người cậu như Thời Kham là vật ngáng đường, có thể diệt trừ đương nhiên không thể tốt hơn.

Nhưng Diệp Anh trăm triệu không nghĩ tới lá gan của Lâm Hạo Nhiên lớn như vậy, dám tặng người lên giường Thời Kham!

Cô càng nghĩ càng chứa một bụng hỏa khí, nghe thấy tiếng mở cửa toilet, Diệp Anh liền giương mắt trừng qua.

Nhiếp Gia xoa tóc đi ra, ở phòng ngủ không tìm thấy Thời Kham lại quay lại phòng khách, nhìn thấy Thời Kham liền câu môi cười đi qua, nói: "Giúp em lau tóc."

Cậu mặc áo sơmi màu đen của Thời Kham, lộ ra một đôi chân thon dài, làn da vốn dĩ trắng nõn lại tinh tế được áo sơmi phụ trợ càng thêm quyến rũ. Hơi nóng bốc khiến mặt mày mang theo chút lười biếng, diện mạo nguyên bản điệt lệ tinh xảo ngược lại bởi vì lông mày dính nước lộ ra một vẻ đáng yêu.

Diệp Anh nhìn một cái thì không nhìn nữa, lớn lên như vậy, khó trách Lâm Hạo Nhiên to gan lớn mật dám đưa người đến bên ông chủ, bất quá may mắn cậu ta đã bị mình vạch trần.

Thời Kham là dạng nhân vật gì Thời lão không rõ, nhưng cô thì biết rất rõ, lấy loại mục đích xấu xa để tiếp cận ông chủ, nhất định rất thảm thiết.

Nhưng đang lúc Diệp Anh chờ ông chủ phân phó cô vứt người ra ngoài, lại thấy ông chủ duỗi tay ôm Nhiếp Gia vào lòng, thật sự dùng khăn lông lau tóc cho cậu, còn thấp giọng hỏi một câu: "Em ăn tối chưa?"

Nhiếp Gia dựa vào trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại nói: " Vẫn chưa, bị rót một bụng rượu, còn thấy đau dạ dày đây này."

Mày Thời Kham nhăn càng sâu, hắn quay đầu nhìn Diệp Anh đang mục trừng cẩu ngốc,

Diệp Anh ngượng ngùng, đi qua lấy hòm thuốc, Thời Kham lâu lâu mới về nước nên cũng chỉ ở tạm chung cư, phần lớn trong hòm thuốc đều chuẩn bị thuốc dị ứng không có thuốc dạ dày, đêm hôm khuya khoắc cô đành phải mang một đầu ngu ngơ đi ra ngoài mua thuốc dạ dày...... Thuận tiện, lại kiểm tra một vài chuyện khác.

Nhiếp Gia phát hiện Thời Kham tùy tay đặt máy tính sang một bên, trên đó đều là ngược luyến tình thâm ngày xưa giữa" Cậu" cùng Lâm Hạo Nhiên. Nhiếp Gia tức khắc cùng như nuốt phải ruồi bọq, giơ tay ném máy tính ra xa.

Sau đó cậu xoay người, cọ vào lòng bàn tay Thời Kham nói: " Anh nguyện ý nghe em giải thích không? Anh sẽ tin em đúng chứ?"

Thời Kham nhìn bộ dáng cún con ủy khuất của cậu, cười nhạt, "Anh thích em, nếu anh có thứ có thể giữ em ở lại, đó là vinh hạnh của anh."

Chứng cứ vô cùng xác thực đó hắn không hê để bụng, người này đột nhiên xuất hiện mục đích gì hắn cũng không quan tâm, cậu đến tột cùng có phải do Lâm Hạo Nhiên đưa tới không hắn cũng

không để ý! Thời Kham cảm thấy mình có lẽ mất lý trí rồi, hắn không nên như thế. Nhưng nếu chỉ bởi vì cậu là người Lâm Hạo Nhiên đưa tới, mà hắn đuổi Nhiếp Gia còn trách mắng cậu, tưởng tượng thôi hắn cũng luyến tiếc.

Mặc kệ cậu là ai có mục đích gì, hắn chỉ muốn phủng cậu yêu thương cậu. Nếu có một ngày cậu phải đi, hắn dù thương tâm cũng tuyệt không ngăn cản, càng sẽ không cản trở ý nguyện của cậu.

Hắn thâm tình nói xong, liền nhìn thấy người trong ngực ngẩn ra, sau đó Nhiếp Gia nhấp môi cúi đầu lỗ tai lặng yên đỏ lên.

Nhiếp Gia dựa vào cổ ghé lên vai Thời Kham, trong lòng đều là cảm xúc ngọt ngào đang đấu đá lung tung, " Bản báo cáo này là thật, giữa em và Lâm Hạo Nhiên nhất thời không nói rõ được, em biết người bên cạnh anh có lẽ sẽ suy đoán mục đích em tiếp cận anh, em đích xác có mục đích, em yêu anh, muốn ở bên anh!"

Thời Kham ôm chặt vòng eo Nhiếp Gia, thanh âm nóng cháy ở bên tai cậu thì thầm: "Lặp lại lần nữa."

Nhiếp Gia không chê phiền mà kề tai nói nhỏ với hắn, lặp một lần lại một lần: "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh......"

Cuối cùng làm Thời Kham đè Nhiếp Gia lên sô pha hôn đến toàn thân đều phiếm đỏ mới ngừng, nhẹ nhàng thở phì phò, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thời Kham.

Khi Diệp Anh trở về hai người đã không ở trong phòng khách, Diệp Anh tính đi vào trong phòng Thời Kham, cách hai bước, ở ngoài cửa đứng một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng hai cái.

Bên trong truyền đến thanh âm Thời Kham cố tình nhẹ giọng, "Tiến vào."

Diệp Anh đi vào liền nhìn thấy Nhiếp Gia đang gối lên trên đùi Thời Kham ngủ say sưa, cô đặt hộp thuốc dạ dày ngay đầu giường, lúc này nhìn Nhiếp Gia đã không có cảnh giác cùng địch ý như vừa rồi, ngược lại mang theo một tia khó hiểu.

"Tra được cái gì chưa?" Thời Kham như có như không vuốt ve đầu Nhiếp Gia, ánh mắt ôn nhu cực kỳ.

Diệp Anh dẫu sao cũng đi theo Thời Kham mười mấy năm, một ánh mắt của hắn cô liền biết nên làm cái gì. Vừa rồi đâu phải cố ý muốn mua thuốc dạ dày, mà bởi vì một câu kia của Nhiếp Gia "Bị rót một bụng rượu" nên mới đi tra, nhìn xem là ai làm khó dễ cậu.

Không tra còn không biết, Diệp Anh liền kể lại trận hỗn loạn ở hội sở tối hôm nay.

"Lâm Hạo Nhiên mang đến, nghe nói còn hạ thuốc cậu ấy, nhưng cậu tựa hồ không bị thương, ngược lại hắn là người bị đánh. Thiếu gia Tần gia cùng Phí gia bị cậu đánh hôn mê, cánh tay của Lâm Hạo Nhiên cũng bị cậu vặn gãy, hiện tại còn ở bệnh viện, đại tiểu thư biết chuyện này đang đuổi đến Tần Thành, phỏng chừng tối hôm nay lão gia tử cũng đã biết." Diệp Anh thấp giọng một năm một mười nói xong, lại nhịn không được liếc nhìn Nhiếp Gia.

Bộ dáng cậu ngủ say vô hại sạch sẽ, trên mặt có loại an tâm sung sướng, mềm mại.

Nếu không phải tự mình tra ra mọi việc, Diệp Anh cũng không dám tin tưởng người này có thể quyết đoán như vậy đưa cả đám nhị đại giới thượng lưu Tần Thành vào bệnh viện, cậu đến tột cùng có biết những người này tùy tiện chọn ai cũng có thể giết cậu không? Người khác không nói, đến kim chủ Lâm Hạo Nhiên cậu cũng dám xuống tay, chờ không lâu đại tiểu thư tới Tần Thành, lại truyền tới lỗ tai Thời lão, hẳn sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Đại tiểu thư cực kì đau sủng Lâm Hạo Nhiên, lúc trước Lâm Hạo Nhiên đánh gãy chân Lâm Tiện, đại tiểu thư cũng không nói một câu nặng lời với hắn.

Hiện tại trực tiếp bị người vặn gãy tay, Diệp Anh có hơi không phúc hậu muốn cười một trận, vừa lắm!

Thời Kham nghe xong trong áp lực mắt càng nặng nề hơn.

Lâm Hạo Nhiên dám xem cậu là sủng vật......

" Ông chủ, Nhiếp Gia thọc một cái sọt lớn như vậy, ngài vẫn muốn giữ cậu ấy ở bên người sao?" Diệp Anh hỏi.

Thời Kham hờ hững nói: " Gọi ngài."

Diệp Anh ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: " Dạ, vậy chuyện có liên quan đến ngài Nhiếp......"

Cô còn chưa nói xong Thời Kham đã đánh gãy lời cô: " Không cần tra gì cả."

Diệp Anh nhìn bộ dáng hai người thân mật tuy hai mà một trong lòng lập tức sáng tỏ, thức thời không nói thêm nữa, cung kính gật đầu nói: " Dạ, như vậy tôi về trước."

Không bao lâu bảo tiêu bên người Thời Kham lan truyền rằng, ông chủ đang yêu đương với tình nhân của Lâm Hạo Nhiên.

Sách, đầu không thông minh thật đúng là trong nhất thời không hiểu đang xảy ra chuyện gì?

Nhiếp Gia vừa tới ngày đầu tiên đã tìm thấy Thời Kham, cuối cùng cũng không cần giống đời trước luôn lo lắng đề phòng chờ đợi hắn, sáng hôm sau khi tỉnh lại trong lòng Thời Kham đều tràn ngập ngọt ngào vui sướng.

Cậu hôn nhẹ lên má Thời Kham, nói: " Em hôm nay phải về bên Lâm Hạo Nhiên một chuyến lấy vài thứ, anh ta hiện tại hẳn đang ở bệnh viện, thừa dịp anh ta không ở đây, em sẽ trở về sớm một chút."

Thời Kham vừa nghe liền không cao hứng, "Thứ gì? Bỏ đi, chúng ta mua cái mới."

"Là kịch bản, sao mua được." Nhiếp Gia cười cười, nhìn Thời Kham rõ ràng rất hấp tấp, lại ôm chầm nhau hôn hít một hồi lâu mới buông tha cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện