Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia phủ thêm áo sơmi của Thời Kham, Thời Kham ở một bên nhìn đầu vai gầy trắng nõn của cậu, nói: " Anh đi với em."
Nhiếp Gia cười nói: "Hắn ta nuôi hai con chó, anh tốt nhất đừng đi, đợi lát nữa lại bị dị ứng."
"Anh bảo Diệp Anh đi với em, sớm trở về một chút." Thời Kham xốc chăn xuống giường, cầm lấy quần áo tối hôm qua hắn đã chuẩn bị tốt mặc vào cho cậu, Nhiếp Gia ngoan ngoãn giơ tay ngửa đầu tùy ý hắn bài bố.
Hai người ở phòng nhĩ tấn tư ma một hồi lâu Nhiếp Gia mới đi ra.
Sau khi ăn sáng Diệp Anh lái xe đưa Nhiếp Gia đến chỗ ở của Lâm Hạo Nhiên, trên đường đi Nhiếp Gia không biết suy nghĩ cái gì, khuỷu tay để ở trên cửa xe chợp mắt một hồi, ẩn ẩn lơ đãng lộ ra lệ khí, sự mềm mại trước mặt Thời Kham tiêu tán không còn một mảnh, làm Diệp Anh thường rình coi thông qua kính chiếu hậu, nhịn không được hoài nghi tư liệu tối hôm qua tra được đến tột cùng có phải sự thật hay không?
Người này nhìn thấy thế nào cũng không giống như món đồ chơi chịu khuất phục người ta.
Nhiếp Gia không biết Diệp Anh vẫn luôn đánh giá cậu, nhắm mắt lại trầm tư.
Tổ Công Tố mỗi lần xây dựng một thế giới nhất định sẽ sắp xếp vai ác cho cậu, tình hình ở thế giới này ngay từ đầu đã đi một mạch không lối về, Nhiếp Gia cho tới bây giờ mới có tâm tư suỹ nghĩ cẩn thận. Cậu là vai ác, vậy Lâm Hạo Nhiên là người tốt sao?
Nhiếp Gia lộ ra một tia cười khinh miệt.
Nguyên chủ đương nhiên có chỗ không tốt, nhưng cũng không đến mức bị Lâm Hạo Nhiên phá hủy tinh thần cuối cùng phải chết đi. Nhưng ở trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết, Lâm Hạo Nhiên biết vậy chẳng làm, thống khổ vạn phần, lúc này mới ý thức được hắn chung quy vẫn còn yêu sâu đậm nguyên chủ. Hắn lại bắt đầu buồn bực tinh thần sa sút, hỉ nộ vô thường, lại vẫn luôn nhớ rõ sự cố gắng của nguyên chủ, thay cậu phát triển Thế Gia Media thật tốt.
Trong quá trình đó, Lâm Hạo Nhiên phát hiện trong Thế Gia Media có nghệ sĩ tương tự bốn năm phần với Nhiếp Gia, nhất thời khó khống chế, lại bắt đầu chơi bao dưỡng, đem người phủng thành siêu sao quốc tế, cuối cùng siêu sao biết được đoạn chuyện xưa này trực tiếp lui về bồi ở bên Lâm Hạo Nhiên, từng bước giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, khiến Lâm Hạo Nhiên hoàn toàn buông bỏ nguyên chủ, cũng buông được nội tâm áy náy và giãy giụa.
Sắc mặt Nhiếp Gia âm trầm.
Nguyên chủ bị Lâm Hạo Nhiên bức tử, đến cuối cùng Lâm Hạo Nhiên lại buông hết thảy cùng người khác song túc song tê.
Mà nguyên do cho bi kịch của nguyên chủ, bất quá chỉ bởi vì lúc trước cầm một ngàn vạn của mẹ Lâm, liền bị Lâm Hạo Nhiên trả thù từ phương diện thân thể đến tinh thần. Lâm Hạo Nhiên nghĩ rằng đây là yêu sao.
Yêu? Sao có thể là yêu được!
Không ai có thể hiểu rõ hơn Nhiếp Gia, người đã từng chìm trong tuyệt vọng, yêu đến tột cùng là gì.
" Ngài Nhiếp, cần tôi đi lên với ngài không?" Diệp Anh dừng xe bỗng thấy xe của Lâm Hạo Nhiên, tối hôm qua Lâm Hạo Nhiên còn ở bệnh viện không sai, không biết hiện tại đã trở lại hay chưa.
"Không sao, tôi sẽ đi xuống nhanh thôi." Nhiếp Gia bị một câu của Diệp Anh đánh gãy suy nghĩ, cậu thấp giọng phân phó, tự mình xuống xe.
Kịch bản để ở chỗ Lâm Hạo Nhiên Nhiếp Gia quả thật vẫn cần, nếu không không cần Thời Kham nói, Nhiếp Gia cũng không muốn trở về. Cậu còn cố ý chọn lúc Lâm Hạo Nhiên không ở đó để về, không nghĩ tới Lâm Hạo Nhiên khoẻ như vậy, đêm qua còn ở bệnh viện nối xương, sáng hôm nay đã trở lại.
Cậu vừa vào cửa, đã nghe thấy thanh âm áp chế lửa giận của người đàn ông truyền đến: " Em tối hôm qua đi đâu?"
Nhiếp Gia cũng không đổi giày đã đi vào, Lâm Hạo Nhiên chờ ở trong phòng khách, tay bó thạch cao treo ở trước ngực, nhìn Nhiếp Gia, khóe mắt đuôi lông mày đều là tức giận.
Lâm Hạo Nhiên tìm cậu một đêm, không có tin tức!
Cậu ở hội sở làm loạn chọc một đám người, Lâm Hạo Nhiên đương nhiên cũng tức giận không nhẹ, lúc ở bệnh viện có phái người đi ra ngoài muốn bắt Nhiếp Gia trở về, thống khổ khi cánh tay bị lệch vị trí cũng không quên tính toán bắt người về, phải dạy dỗ cậu thế nào, bắt cậu ngoan một chút, lại nghe lời một chút!
Nhưng Lâm Hạo Nhiên không nghĩ tới một đêm này Nhiếp Gia giống như mất tích, phái ra bao nhiêu người đều bất lực trở về, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tức khắc, Lâm Hạo Nhiên phẫn nộ cũng nhiều thêm một phần hoảng loạn.
Hắn nhớ tới mấy năm trước, Nhiếp Gia cũng đột nhiên mất tích như thế, vô luận hắn vận dụng mối quan hệ gì cũng tìm không thấy người, cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn chia tay.
Cùng Nhiếp Gia tách ra bốn năm đến tột cùng xảy ra chuyện gì Lâm Hạo Nhiên căn bản không muốn nhớ lại cũng không muốn mất cậu lần nữa, đại khái là có tiền lệ, lần này Nhiếp Gia bỗng nhiên mất tích Lâm Hạo Nhiên sốt ruột đến phát hỏa, thậm chí bắt đầu tự xét lại hắn có phải thật quá đáng hay không...... Nhưng kỳ thật hắn không thật sự muốn những người đó khi dễ cậu, chỉ là muốn dọa cậu mà thôi......
Nghĩ đến Nhiếp Gia rất có khả năng lại biến mất thêm bốn năm nữa, Lâm Hạo Nhiên hoảng hốt không thôi, nghĩ lại nhớ tới Thế Gia Media còn trong tình thế lửa sém lông mày, Nhiếp Gia không có khả năng thật sự đi luôn, lúc này mới an tâm về nhà chờ người.
Nhiếp Gia căn bản không quan tâm Lâm Hạo Nhiên, đi thẳng đến thư phòng bắt đầu lấy kịch bản mà nguyên chủ để lại.
Lâm Hạo Nhiên lập tức đi theo, dựa vào cửa, nhíu mày nhìn cậu nói: " Anh đang hỏi em, tối hôm qua em đi đâu? Em có biết là anh tìm em cả đêm không!"
Nhiếp Gia download một vài thứ trong máy tính đến USB, bớt thời giờ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hạo Nhiên một cái, câu môi cười lạnh nói: " Anh có phải chưa rượu tỉnh nên quên cái gì không? Tối hôm qua tôi đã nói, về sau gặp anh một lần đánh một lần, anh không cần tay còn lại đúng không, cứ đứng ở kia đừng nhúc nhích."
Tròng mắt Lâm Hạo Nhiên căng thẳng, tối hôm qua Nhiếp Gia rất hung ác khiến người sợ hãi, ngay cả hắn lúc ấy cũng sợ.
"Nhiếp Gia, em đừng chọc giận anh." Lâm Hạo Nhiên nghiêm túc cảnh cáo cậu.
Kỳ thật trong lòng Lâm Hạo Nhiên có một nỗi sợ, không phải sợ Nhiếp Gia nhào lên vặn gãy tay hắn, mà là sợ Nhiếp Gia biến mất lần nữa. Tối hôm qua hắn luống cuống một đêm, lại thể hội tuyệt vọng mấy năm về trước, lúc này nhìn thấy Nhiếp Gia đã thu liễm rất nhiều, nếu không lại tính động thủ dạy người.
Nhiếp Gia rút USB ra, lại lấy mấy quyển kịch bản dấu trong ngăn tủ, tính toán mang đi hết.
"Em đi đâu?" Lâm Hạo Nhiên lập tức ngăn cậu lại.
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình, vỗ vỗ dùng kịch bản gạt tay của Lâm Hạo Nhiên, hờ hững nói: "Rời khỏi anh."
Hơi thở Lâm Hạo Nhiên quýnh lên, cả giận nói: "Ngăn em ấy lại!"
Bảo tiêu vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên sô pha lập tức vượt lên hai bước chắn trước mặt Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia đứng yên không nhúc nhích, nghe thấy thanh âm truyền từ phía sau: "Nhiếp Gia, em không thể ngoan một chút à, đừng ép anh? Nếu em hiện tại dám rời cửa phòng một bước, hiệp nghị giữa chúng ta sẽ trở thành phế thải, nửa năm sau em không thể bồi thường 1 tỷ 2 cho anh vậy em sẽ hoàn toàn mất đi quyền điều hành Thế Gia Media, em thật sự muốn nhìn công ty mà em vất vả thành lập rơi vào trong tay người khác sao?"
Nếu Lâm Hạo Nhiên không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đã khiến trong lòng Nhiếp Gia bốc hỏa.
Hắn làm sao vẫn còn mặt mũi dùng hiệp nghị để uy hiếp chứ, nguyên chủ an an phận phận làm tình nhân của hắn, nhẫn nhục chịu đựng, nếm đủ khuất nhục, kết quả thì sao? Vậy mà trước khi hiệp nghị đến thời hạn, hắn không chút do dự cầm cổ phần của Thế Gia Media, liên tục bức tử người ta.
Ngay từ đầu, Lâm Hạo Nhiên căn bản không nghĩ tới buông tha cho nguyên chủ, hắn tự gắn mác vì yêu nguyên chủ mà cường thủ hào đoạt, thực thi trả thù, hắn đâu ra tư cách đó?!
"Tôi không rời đi, anh sẽ không đụng đến cổ phần của tôi sao?" Nhiếp Gia xoay người bình tĩnh mở miệng.
"Đương nhiên!" Lâm Hạo Nhiên buột miệng thốt ra.
"Nhưng tôi sẽ không tin anh nữa." Nhiếp Gia nói.
Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên nhảy dựng trong lòng.
"Lúc trước khi hạng mục của tôi được duyệt, bất quá là cầm năm trăm triệu đầu tư của anh thôi, Lâm Hạo Nhiên, anh để tay lên ngực tự hỏi, có phải chỉ có Lâm nhị thiếu anh có thể lấy ra năm trăm triệu à?"
Đương nhiên không...... Khi đó Nhiếp Gia là quỷ tài đạo diễn trứ danh trong vòng, chỉ cần tác phẩm của cậu được duyệt, bên đầu tư đều tranh nhau hỗ trợ tài chính cho cậu, trong mắt nhà tư bản năm trăm triệu chẳng qua là tiền nhỏ, lúc trước nguyên chủ vốn không thiếu đầu tư, vì sao lại cố tình chọn Lâm Hạo Nhiên......
"Bởi vì tôi tin anh, thậm chí còn tự mình đa tình cho rằng chúng ta có thể bắt đầu lại hay không, cho nên mới không hề cảnh giác ký bản hiệp nghị đánh cuộc đó với anh. Lại không nghĩ rằng cừu hận không biết từ đâu ra của anh lại nhắm vào tôi điên cuồng trả thù, khiến tác phẩm mới của tôi không người hỏi thăm, giẫm đạp tôn nghiêm của tôi, vũ nhục nhân cách của tôi, đêm qua thậm chí còn muốn ném tôi cho một đám đàn ông, Lâm Hạo Nhiên, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy!" Hai mắt Nhiếp Gia đỏ bừng, cậu tức giận, nhưng dáng vẻ này ở trong mắt Lâm Hạo Nhiên lại thành thương tâm muốn chết.
Tâm nguyện của nguyên chủ là giữ được Thế Gia Media, Nhiếp Gia có thể trước phá sau lập, nhưng trừ cái này ra cậu còn muốn dạy cho Lâm Hạo Nhiên một bài học, để hắn nhận thức được chữ yêu đến tột cùng phải viết thế nào!
Lâm Hạo Nhiên bị cậu to tiếng đến mặt đỏ lên, hô hấp mơ hồ, hắn cắn răng nói: "Anh dựa vào cái gì? Trong lòng em bộ không rõ à? 6 năm trước anh vì em từ bỏ hết thảy, nhưng em lại đối xử với anh thế nào? Em dứt khoát cầm tiền chạy lấy người, vừa đi một cái thì không trở về nữa, hiện tại có tư cách gì bắt đầu một lần nữa với anh!"
"Bằng không anh hy vọng tôi phải làm thế nào? Không biết điều mà từ chối người mẹ đại tiểu thư hắc đạo kia của anh à, chọc giận bà để bà ta thần không biết quỷ không hay chơi chết tôi? Đến anh còn bị cha mẹ cấm túc, bọn họ sẽ làm gì tôi anh không nghĩ tới sao? Anh dựa vào cái gì yêu cầu tôi cùng anh đấu tranh với cha mẹ anh? Khi tôi bị cha mẹ anh nhục nhã anh ở đâu? Khi tôi bị cha mẹ anh uy hiếp suýt nữa không thể tốt nghiệp thì anh ở đâu? Mẹ anh thậm chí thiếu chút nữa băm tay của tôi đấy vậy anh ở xó xỉnh nào! Chúng ta môn không đăng hộ không đối, anh căn bản không thể đảm đương một phía rồi lôi kéo tôi xuất quỹ theo, để một mình tôi gánh vác bao nhiêu áp lực cùng uy hiếp mà cha mẹ anh đem lại, anh không bảo hộ được tôi, tôi cũng không có năng lực đấu với hào môn, tôi chơi không lại mấy người, anh lại dựa vào cái gì trả thù tôi!" Nhiếp Gia đứng yên ở trước mặt hắn, giận mắng, quở trách.
Lâm Hạo Nhiên lại ẩn ẩn có chút hoảng hốt, " Anh không biết mẹ anh lại đối xử với em như thế...... Anh thật tình không biết......"
" Anh bị ngu hả!" Lông mày Nhiếp Gia nhíu chặt, giận dữ mắng một câu.
"Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên bị cậu nói một hồi bỗng tỉnh ngộ, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, hắn không có nghĩ tới khi hắn bị cấm túc cha mẹ hắn lại làm những chuyện như vậy với Nhiếp Gia. Khi hắn được giải trừ cấm túc, thu được tin nhắn, cộng với video mẹ hắn mang đến, liền nhận định cậu là kẻ lừa đảo vì tiền mà dứt khoát từ bỏ tình cảm.
Hắn không nghĩ tới, khi hắn bị cấm túc Nhiếp Gia đã trải qua những gì...... Cha hắn chỉ là thương nhân, nhưng đối phó một sinh viên bình thường cũng đủ, huống chi mẹ hắn là đại tiểu thư