Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Khương Hoài nào dám nói mình không cảm động, hắn nhìn Tạ Hành Dữ đưa nhiệt kế, không nói gì cầm ống nghe làm kiểm tra đơn giản với Tạ Hà: "Có ho khan không?"
Tạ Hành Dữ: "Không nghe thấy."
"Cậu ấy dính cảm lạnh bình thường, cũng không có triệu chứng gì khác.
Tôi sẽ giúp cậu ấy hạ sốt trước."
"Không cần xét nghiệm máu sao?"
"...Vậy sao cậu không trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện cấp cứu luôn đi?" Khương Hoài còn đang u oán vì bị người khác quấy rầy giấc ngủ giữa đêm hôm khuya khoắt "Cậu chờ lát, tôi ra xe lấy chút đồ."
Tạ Hành Dữ không nói nữa, năm phút sau Khương Hoài trở lại, trên tay cầm một hộp thuốc và hồ sơ bệnh án trước đó của Tạ Hà.
Bệnh án là do Tạ Cẩn cung cấp, hắn đã đọc qua trước đó, lúc này mới xem kỹ lại, không phát hiện ra tiền sử dị ứng, vì vậy hắn lấy một viên thuốc trong hộp thuốc ra và nói: "Cởi quần."
Tạ Hành Dữ hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Cởi quần cho cậu ấy để tiêm." Khương Hoài búng búng ống tiêm, từ trong kim tiêm chảy ra một giọt thuốc lỏng "Nhanh lên, đừng chần chừ, làm sớm hạ sốt sớm."
Tạ Hành Dữ nhìn qua Tạ Hà đang nằm bất động trên sô pha, không hiểu sao hơi chùn lại: "Chú ấy là bệnh nhân của chú, hay là...!chú làm đi?"
"Hả?" Khương Hoài vô cùng ngạc nhiên "Cậu là người nhà của cậu ấy, đương nhiên là cậu làm chứ.
Cậu đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt còn muốn bác sĩ giúp cậu cởi quần sao?"
Tạ Hành Dữ thầm nói cậu chưa đi bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt bao giờ, hơi do dự một chút nhưng vẫn tiến lên đỡ Tạ Hà: "Chú nhỏ, chú nhỏ dậy một chút."
Tạ Hà nửa tỉnh nửa mơ không để ý tới cậu, sau đó anh cảm giác được có bàn tay đang cởi quần của mình, thần kinh nóng bỏng lập tức bị kích thích có chút sức sống, cả người giật nảy mình, giữ lại tay đối phương: "Ai?"
"Là con." Tạ Hành Dữ nói khẽ "Tiêm thuốc hạ sốt cho chú nhỏ."
Tạ Hà nghe được giọng nói của cậu, trong đầu tự động hiện lên ý nghĩ "Người này có thể tin tưởng", chút sức lực trên người cũng tan mất, không còn vùng vẫy nữa.
Sau đó anh cảm thấy mông mình lạnh ngắt, tiếp theo là cảm giác đau đớn của kim tiêm và thuốc đâm vào da thịt, anh không kìm được rên lên một tiếng, mơ mơ màng màng nói: "Đau."
"Một lúc nữa sẽ không đau." Tạ Hành Dữ an ủi anh như đang xoa dịu một động vật nhỏ bị thương, nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào tăm bông "Khi cơn sốt hạ xuống, chú nhỏ có thể yên tâm đi ngủ rồi."
Khương Hoài tiêm xong, ngồi trên sô pha ngáp một cái, không biết đêm nay có về nhà được không.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Tiếng động bọn họ gây ra rốt cuộc cũng đánh thức Tạ Cẩn, Tạ Cẩn đi xuống cầu thang và nhìn mấy người trong phòng khách với ánh mắt kỳ lạ —— Tạ Hà đang nằm trên ghế sô pha, quần bị cởi ra, mà Tạ hành Dữ dán sát phía sau anh, ghé bên tai nói chuyện với anh.
Tư thế này thật sự đủ để làm người suy nghĩ miên man, Tạ Hành Dữ vừa nghe thấy giọng nói của cha mình, lập tức lùi lại một bước, ném tăm bông vào thùng rác rồi giúp Tạ Hà sửa sang lại quần áo: "Chú nhỏ lên cơn sốt, mới vừa tiêm thuốc hạ sốt."
"Lên cơn sốt?" Tạ Cẩn nhíu mày "Sao không gọi cha? Con gọi bác sĩ Khương đến à?"
Tạ Hành Dữ gật đầu: "Không phải hôm nay cha đã lái xe một ngày đường sao, cũng rất mệt.
Con cảm thấy con có thể tự xử lý nên không gọi cha."
"Cha mệt hay không đâu quan trọng bằng sức khỏe chú nhỏ của con." Tạ Cẩn bước tới sờ trán em trai, vẫn còn rất nóng, không khỏi lo lắng hỏi Khương Hoài "Còn bao lâu nữa mới hạ sốt?"
"Khoảng nửa tiếng nữa." Khương Hoài nhìn người này, lại nhìn người kia "Hai người không cần phải nghiêm trọng vậy đâu, cảm lạnh lên cơn sốt mà thôi, thật sự không cần ra quân ồ ạt như thế này.
Hai người mau trở về ngủ đi, tôi ở đây nhìn là được rồi."
Tạ Cẩn không nghe lời hắn, nhìn em trai ốm yếu có chút xót xa, không biết đã gợi lên ký ức xưa nào, y thở dài: "Khi còn nhỏ sức khỏe em ấy rất kém, ba ngày ốm thì phải nằm viện hai lần.
Cha mẹ nhận nuôi em ấy nhưng lại không có nhiều thời gian chăm sóc, cả hai đều bận rộn với công việc.
Còn tôi lúc đó cũng đang đi học nên chỉ có thể đến bệnh viện thăm sau giờ học.
Thời gian còn lại đều là do bảo mẫu ở nhà chăm sóc."
Y ngồi bên cạnh Tạ Hà cúi đầu, không thấy rõ biểu tình trên mặt: "Bây giờ nghĩ lại, đưa một đứa trẻ ốm yếu vào bệnh viện không có cha mẹ, không có anh trai, chỉ có bảo mẫu, đứa nhỏ này sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy mình chỉ là được nhận nuôi, không được cha mẹ coi trọng...!Tâm trạng của em ấy đã như thế nào khi nằm một mình trên giường bệnh?"
"Vì vậy sau này, dù em ấy có ghét chúng tôi và xa cách chúng tôi đến mức không giống như người một nhà, chúng tôi cũng không trách mắng quá nhiều.
Cha từng nói, ông ấy rất hối hận, ông nhận nuôi Tiểu Hà, cho em ấy một môi trường sống thuận lợi nhưng lại không thể cho điều mà em ấy cần.
Sau khi mẹ tôi qua đời, em ấy càng trở nên thu mình và lạnh nhạt hơn, cả ngày không nói chuyện với chúng tôi một câu nào.
Mà tính cách này của em ấy, hoàn toàn là do một tay chúng tôi tạo thành."
Khương Hoài nghe vậy, đột nhiên hối hận vì hôm nay đã hỏi Tạ Hà chuyện tính cách biến đổi lớn.
Hắn chột dạ nhắm mắt, trong lòng thầm mắng sao miệng mình lại thiếu nợ như vậy, sao lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy như vậy.
"Vậy nên tôi nghĩ, dù không thể bù đắp lại cho quá khứ được nữa, nhưng ít nhất còn có sau này.
Khi em ấy bị bệnh tôi nhất định sẽ ở bên em ấy, bất kể tôi đang ở chỗ nào đều phải trở lại càng sớm càng tốt.
Nếu em ấy đã nhường bước, bằng lòng hòa hợp với chúng tôi một lần nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không để em ấy phải thất vọng."
Tạ Hành Dữ có hơi khó khăn mở miệng: "Cha..."
Tạ Cẩn xua tay: "Con bế chú về phòng ngủ đi, nằm trên sô pha rất không thoải mái.
Vừa lúc bác sĩ Khương ở đây, để cha nói chuyện với chú ấy."
"Vâng."
Tạ Hành Dữ bế chú nhỏ về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tạ Hà đã ngủ rồi, bị cậu nhấc lên rồi