Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Cẩm lặng lẽ đóng cửa lại, lui về phòng khách, trầm tư ngồi trên ghế sô pha.
Đúng là y đã nhờ Tạ Hành Dữ chăm sóc cho Tạ Hà, nhưng "sự chăm sóc" mà y nói là sự chăm sóc thuần túy, và nó không bao gồm những hành động như "nắm tay người ta không rời" và "nhìn chằm chằm một cách thâm tình".
Lại nói...!Con trai y dường như chưa từng tìm bạn gái, đến tận bây giờ y vẫn không biết Tạ Hành Dữ thích kiểu con gái như thế nào, cậu cũng chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến người khác giới nào.
Không lẽ...!Trước giờ Tạ Hành Dữ không thích con gái?
Tạ Cẩn dựng hết cả tóc gáy, tam quan lúc này đã hơi méo mó.
Y càng nghĩ càng thấy hành động và biểu tình của con trai mình không thích hợp, nhìn thế nào cũng không thấy chỉ là đơn thuần là bộ dáng quan tâm người nhà.
Tặng quà rồi thêm cả chăm sóc, tên nhóc này không thật sự có ý với chú nhỏ của mình đấy chứ?
Tạ Cẩn khó khăn nuốt nước bọt, tự an ủi bản thân rằng không sao đâu, con trai y có chừng mực, ngay cả khi nó thực sự không đúng mực...!Vậy thì y cũng không thể cưỡng ép điều chỉnh xu hướng tính dục của người khác.
Hơn nữa, Tạ Hà không có quan hệ huyết thống với bọn họ, nếu việc kia là sự thật...!Vậy cũng...!Ừm...!
Tạ Cẩn thật sự không nghĩ nổi nữa, y đột nhiên nhào vào bàn trà rót cho mình một cốc nước lớn.
Khương Hoài đang ngủ gà ngủ gật trên sô pha, nghe thấy tiếng động không khỏi mở to mắt nhìn y: "Mặt anh làm sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao." Tạ Cẩn ép mình bình tĩnh lại: "Cậu lên lầu ngủ đi, có rất nhiều phòng trống."
Khương Hoài không động đậy, chỉ trở mình: "Không cần, tôi ở tạm đây là được."
Tạ Cẩn không khuyên hắn nữa, xoay người đi lên trên tầng.
Có vẻ như y phải chú ý nhiều hơn đến thằng nhóc Tạ Hành Dữ này mới được.
*
Khi Tạ Hà tỉnh lại thì trời đã hửng sáng.
Bởi vì tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể của anh hoàn toàn hạ xuống, đầu óc trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết, thân thể cũng trở nên thư thái hơn, ngoại trừ có chút yếu, hầu như không có khó chịu gì lớn.
Anh đang định đứng dậy thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có người, quay đầu lại liền nhùn thấy Tạ Hành Dữ ngồi ở bên giường, vậy mà lại ngủ ở nơi đó.
Ánh mắt Tạ Hà xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh vội vàng sờ kính từ đầu giường để đeo vào, thấy Tạ Hành Dữ nằm bất động ở đó, tựa hồ rất mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.
Tên nhóc này không phải ngồi bên giường trông anh cả một đêm đấy chứ?
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Tạ Hà có hơi đau lòng, đồng thời nhớ lại lúc trước cậu bị anh chất vấn chuyện ngủ trên giường mình vì lo anh đau dạ dày sau khi uống say, trong lòng không khỏi có chút áy náy, thầm nói đứa nhỏ này quá cứng rắn rồi, thà nằm sấp ngủ còn hơn lên giường.
Tạ Hà khẽ thở dài, cảm thấy Tạ Hành Dữ như này thật sự rất đáng thương, giống như một chú chó bị chủ nhốt lại ở ngoài, chỉ có thể co ro cuộn tròn ở đó.
Hình như anh đã quá nghiêm khắc với học sinh này rồi, Tạ Hành Dữ lại không có ý xấu, chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.
Thầy Tạ tự trách, muốn gọi cậu lên giường ngủ nhưng không nỡ đánh thức cậu.
Nhìn từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cậu, lông mi Tạ Hành Dữ rất dài, khi hai mắt nhắm lại, trông có vẻ trầm lặng và chững chạc.
Gien nhà Tạ khá mạnh, ngoại hình của Tạ Cẩn thuộc loại xuất sắc, con trai y còn xuất sắc hơn, nhưng Tạ Hành Dữ không hoàn toàn giống cha mình.
Khí chất của Tạ Cẩn thiên về nam tính anh tuấn hơn, mà Tạ Hành Dữ được trộn cùng một chút xinh đẹp đáng yêu của mẹ, hai loại khí chất khéo léo kết hợp lại với nhau, dù nhìn từ góc đọ nào cũng rất thuận mắt.
Tạ Hà không kìm được đưa tay chạm vào tóc đối phương, không giống như những gì anh tưởng tượng, tóc Tạ Hành Dữ không quá cứng cũng không quá mềm, so với lông mèo thì càng giống...!lông cún.
Tạ Hành Dữ bị anh chạm vào bỗng nhiên tỉnh dậy, hơi mơ màng ngồi dậy, mà vì cậu giữ nguyên tư thế quá lâu, cánh tay bị đè đã tê rần.
Tạ Hà thấy cậu nhíu mày càng thêm không nỡ, vươn tay giúp cậu xoa bóp cánh tay, Tạ Hành Dữ ngạc nhiên nói: "Chú nhỏ không sao rồi chứ?"
"Không sao rồi.
Sao cậu nằm ngủ sấp ở đây vậy, nằm xuống ngủ một lúc nữa nhé?"
Tạ Hành Dữ sờ vào chán đối phương để đảm bảo anh không còn sốt nữa, lúc này mới nhẹ nhõm: "Không sao, vốn con cũng không muốn ngủ —— Nếu chú nhỏ tỉnh rồi thì đi ăn gì đó để bổ sung năng lượng đi."
Hai người từng người rửa mặt, Tạ Hà nhìn hai người trong gương, cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Rõ ràng một đêm qua Tạ Hành Dữ không ngủ mà khí sắc của cậu vẫn như thường, không có chút quầng thâm mắt nào.
Tạ Hành Dữ cũng ngẩng đầu, nhìn anh qua gương như thể nhìn thấu tâm sự của anh, cười nói: "Biểu cảm chú nhỏ sao vậy, chú đang hâm mộ con sao?"
Tạ Hà từ đáy lòng: "Hâm mộ, trẻ nhỏ mấy người thể lực tốt thật đấy, thức đêm mà vẫn có năng lượng như vậy, như không biết mệt là gì ấy."
"Ừm...!Thể lực của con đúng là rất tốt." Ánh mắt Tạ Hành Dữ có chút ý vị sâu xa "Con rất bền vững."
*Nghĩa là có khả năng duy trì, và kéo dài ý mọi người.
Tạ Hà đang rửa mặt nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Hả?"
Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: "Ý con là trong phương diện vận động."
Lông mày Tạ Hà nhiu thành hình thù kỳ quái: "Hả?"
"Hoạt động thể dục thể thao." Tạ Hành Dữ nghiêm túc "Lần trước con tham gia một cuộc thi Marathon thành phố tổ chức,