Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà nhìn người cuộn tròn trong tủ, mí mắt giật giật.
Anh không nói lời nào liền "rầm" một tiếng đóng cửa tủ lại.
Ai muốn tìm cậu.
Vì sợ cha đánh mà trốn đến góc xó xỉnh này, lại còn hoa mĩ gọi nó là "Chờ chú tìm con".
Quăng chết người đi.
Anh xoay người muốn đi thì nghe thấy cửa tủ bị mở ra.
Sau đó một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía sau.
Tạ Hà không kịp đề phòng, thân thể đột nhiên mất cân bằng.
Anh ngã vào trong tủ và rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Tạ Hà: "..."
Vậy mà cái tủ này lại thật sự có thể chứa được hai người.
Cũng do anh đủ gầy.
Tạ Hành Dữ dường như sợ anh bị đập vào đầu nên còn đưa tay ra bảo vệ trán của anh.
Sau đó cậu ôm cả người anh vào lòng, tủi thân nói: "Con đã đáng thương như vậy rồi, không thông cảm với con một chút nào sao?"
Tạ Hà thầm nghĩ cậu tự tìm đường chết, thông cảm cho cậu làm cái gì.
Anh thử đứng dậy nhưng không gian trong tủ quá hạn chế, không có nơi nào để mượn lực.
Cánh tay Tạ Hành Dữ vòng lấy eo anh, càng làm anh không thoát được.
Anh cố gắng mở cửa tủ hai lần nhưng không được, đành phải bỏ cuộc vì sợ lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến mắt.
Anh thở dài: "Buông tay."
"Ở cùng con một lúc đi." Tạ Hành Dữ đặt cằm lên vai anh, giống như một con chó lớn dụi đầu vào mặt chủ nhân "Chờ cha con hết giận rồi thì trở về."
Tạ Hà bị bắt ngồi trên đùi đối phương, bởi vì anh quay lưng lại nên cũng không nhìn thấy mặt cậu.
Anh chỉ cảm thấy ngứa vì bị cậu cọ cọ, nhịn không được nghiêng đầu sang bên cạnh: "Cậu rốt cuộc có cái tật xấu gì vậy.
Nhiều nơi rộng rãi như thế mà không đợi, cứ nhất định phải để tôi...!ở trong tủ cùng cậu?"
"Nơi nhỏ hẹp sẽ mang lại cho người ta cảm giác an toàn." Tạ Hành Dữ nghiêm trang nói "Ở nơi thoáng đãng sẽ không ai làm chuyện xấu, đúng không?"
Tạ Hà khựng lại: "Cậu còn muốn làm chuyện xấu ở chỗ này?"
"Không có.
Con vẫn nhớ rõ gần đây không được chạm vào chú."
Nghe cậu nói vậy Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cứ ở nơi như này cũng rất khó chịu, cảm giác như người lớn ngồi bàn học sinh tiểu học vậy.
Dù tay hay chân thì cũng đều bị gò bó.
Anh lại thử làm Tạ Hành Dữ buông tay lần nữa, đối phương nói: "Chú xoay lại đây đi."
Tạ Hà: "...Cậu cảm thấy tôi còn có thể di chuyển ở chỗ này được? Còn xoay lại đó?"
Tạ Hành Dữ buông lỏng tay trên eo anh: "Chú đứng lên trước rồi xoay người lại sau."
Tạ Hà: "Ờ."
Ngoài miệng nói "Ờ" nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng —— Chỉ cần có thể đứng lên thì đương nhiên là anh sẽ đi luôn.
Ai rảnh mà ở lại chơi trò trẻ con này với tên nhóc con này!
Thời điểm Tạ Hành Dữ buông tay, anh lập tức đứng dậy định chạy đi.
Ai ngờ đối phương như đoán được hành động tiếp theo của anh, giữ cổ tay anh lại.
Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác người bị xoay, từ đưa lưng thành đối mặt.
Sau đó lại rơi vào lồng ngực của đối phương với độ chính xác không gì sánh được.
Tạ Hà: "..."
Tên nhóc giỏi thật.
Rốt cuộc là sao lại làm được vậy?
Thầy Tạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cảm giác hơi thở ấm áp của người nào đó phả vào mặt.
Rồi môi anh mềm nhũn.
Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng hôn anh, thì thầm: "Mặc dù không thể làm chuyện xấu, nhưng làm chút chuyện không xấu như vậy cũng được."
Tạ Hà kình ngạc: "Không sợ lại tự thiêu bản thân sao?"
Tạ Hành Dữ không đáp, nhìn có vẻ như không quá sợ.
Nếu cậu không sợ, vậy Tạ Hà cũng không sợ.
Dù sao cũng chỉ hôn môi mà thôi, cũng không đến mức khiến anh phóng hỏa.
Không gian trong tủ có hạn, chứa hai người lại càng thêm chật chội.
Tạ Hà chỉ có thể ngồi trên đùi Tạ Hành Dữ, tựa vào bờ vai cậu.
Tư thế này rất dễ cọ ra lửa, anh cũng không định chơi lâu với tên nhóc thúi này.
Sau khi nán lại vài phút thì trở về.
Cả hai người đều thở gấp, dường như bởi vì không gian quá nhỏ nên độ ái muội đặc biệt cao.
Tạ Hà đứng dậy, xoa xoa miệng mình, chậm rãi nói: "Mau đứng lên."
Tạ Hành Dữ không tình nguyện chui từ trong tủ ra, sửa sang lại quần áo bị nhăn, cúi đầu nhìn điện thoại: "Cha con chắc là nguôi giận rồi chứ?"
"Ai biết." Tạ Hà sắp xếp lại đồ trong tủ rồi đóng cửa tủ "Không nguôi giận cũng phải về nhanh đi.
Còn không tìm thấy cậu nữa thì cẩn thận cha cậu tưởng cậu mất tích rồi cử người đi tìm cậu đấy."
Tạ Hành Dữ mím môi, nhưng vẫn phải nhượng bộ.
Hai người lên tầng một, đụng phải Tạ cẩn mới từ phòng tắm đi ra.
Người sau nhìn thấy Tạ Hành Dữ đã biến mất lại xuất hiện: "Con được đấy, còn học được cách trốn đi rồi đúng không?"
"Thôi được rồi, anh cả." Tạ Hà vội ngăn y lại "Anh mau đi mặc quần áo đí, cẩn thận cảm lạnh."
Tạ Cẩn vốn định nói "Cảm lạnh sau khi tắm là nghề của em" nhưng khi nghe được câu "Quan tâm từ em trai" thì tâm tình sung sướng.
Y cũng cảm thấy Tạ Hành Dữ không đến nỗi không vừa mắt như vậy, chỉ "Ừ" một tiếng, xoay người lên tầng.
Nhìn y rời đi, Tạ Hành Dữ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không dám trêu nữa, ngoan ngoãn đi theo Tạ Hà đến phòng ăn.
Tạ Hà quay đầu liếc cậu một cái, thầm nói tên nhóc cậu cũng có ngày hôm nay.
*
Bởi vì cần bảo vệ đôi mắt của mình nên sau khi ăn xong cơm thì Tạ Hà đi nghỉ ngơi sớm.
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn trong những ngày liên tiếp.
Nhiều lắm là hôn môi cùng Tạ Hành Dữ, chỉ lướt qua và lâu lâu mới làm một lần.
Thậm chí anh còn cảm thấy có chút nhàm chán.
Chuyện xấu dù là chuyện xấu, nhưng đôi khi thực sự cần phải làm.
Vì để có thể sớm làm chuyện xấu một lần nữa, trong khoảng thời gian này thầy Tạ rất tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ.
Sau một tuần đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, không cần quá lo lắng.
Nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện xấu thì vẫn nên đợi kết quả kiểm tra lại sau một tháng không sao rồi lại nói.
Vì thế hai người tiếp tục bị bắt ăn chay.
Trong một tháng này, cún nhỏ Tạ vì không được ăn thịt nên thù hận đối với đầu sỏ gây tội càng tăng.
Cứ hai ba ngày lại chạy đến cục cảnh sát và tòa án.
Nếu không phải vì tên cặn bã này, đôi mắt của chú nhỏ cũng sẽ không bị cận.
Thật ra Tạ Hà cũng không biết Tạ Hành Dữ đang làm gì sau lưng mình.
Chỉ là một ngày nào đó đột nhiên biết được rằng tòa án đã khởi tố công khai đối với Phạm Kiệt.
Vì chứng cứ vô cùng xác thực nên bản án còn được tuyên án sẽ được thi hành ngay lập tức.
Anh bàng hoàng, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm thì mới biết "Vụ án hiếp dâm của Phạm Kiệt" đã gây náo loạn, treo trên hot search rất nhiều ngày liên tiếp.
Bởi vì nạn nhân liên quan đến người tàn tật và thậm chí cả đứa bé năm ấy mới sáu tuổi nên công chúng cực kỳ phẫn nộ.
Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn nghỉ ngơi, cũng rất ít khi nhìn điện thoại nên có hơi tách rời với xã hội.
Anh cũng không nghĩ Tạ Hành Dữ sẽ làm ra động tĩnh lớn đến