Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Nghe được anh nói, Tạ Hành Dữ cười rộ lên: "Một lần cũng được."
Nói xong, lại bổ sung: "Con sẽ trân trọng nó."
Trân trọng...!
Trân trọng như thế nào, kéo dài thời gian thêm một chút sao?
Ví du như một lần một đêm?
Tạ Hà vẻ mặt phức tạp, do dự hổi lâu mới nói: "Ở nhà chờ cậu."
Câu "Ở nhà chờ cậu" đã làm Tạ Hành Dữ vô cùng hài lòng.
Ý cười trên môi cậu càng đậm: "Về ngay đây."
Tạ Hà tắt máy, rũ mắt xuống vuốt lưng mèo đen.
Mèo đen vươn người, kêu một tiếng meo meo lấy lòng.
Anh nhẹ nhàng gãi cằm con mèo, bộ lông thật sự được chăm rất tốt.
Lông mèo mềm mại trơn truột, chạm vào khá thích.
Thích hơn nhiều so với tóc của cún nhỏ Tạ.
Tạ Hành Dữ...!
Tên nhóc thối này có hàng nghìn cách khiến anh tức giận, lại có hàng nghìn cách lấy lòng anh khiến anh không còn lời nào để nói.
Thật sự là không có biện pháp nào với cậu.
Thầy Tạ khẽ thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
Anh cảm thấy chiếc nhẫn này tựa như Tạ Hành Dữ vậy, giam anh chặt chẽ, không thể thoát ra được.
Anh ở đây suy nghĩ đến Tạ Hành Dữ, còn Tạ Hành Dữ thì rất nhanh đã trở lại.
Bộ quần áo cậu đang mặc không phải là bộ quần áo cậu mặc khi ra ngoài hôm nay.
Có vẻ như vào trại tạm giam nhìn "rác rưởi" khiến cậu cảm thấy khó chịu, kể cả có qua tấm kính thì cũng nhiễm mùi hôi.
Càng không muốn đem mùi rác rưởi về nhà nên dứt khoát đổi một bộ quần áo khác.
Tạ Hà không để ý khi cậu ra ngoài mặc bộ gì vì lúc đó anh đang ngủ trưa.
Hiện tại đương nhiên cũng sẽ không để ý, chỉ nói: "Về rồi à."
"Ừm." Tạ Hành Dữ cúi người hôn lên mặt anh một cái rất tự nhiên, không có ý định nhắc đến việc cậu vừa mới đi trại tạm giam: "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Không biết, tùy tiện làm đi." Tạ Hà ngẩng đầu "Đúng rồi, chiều mai tôi muốn ra ngoài một chuyến."
Tạ Hành Dữ có chút kinh ngạc.
Cậu rất ít khi nghe được chú nhỏ chủ động muốn ra ngoài: "Đi đâu?"
"Hiệu sách."
"...Hiệu sách?"
Thời đại ngày nay rất ít người đến hiệu sách.
Nếu muốn mua sách, giới trẻ đa phần sẽ chọn mua online, vừa tiện vừa rẻ.
Chỉ một số người đặc biệt thích không khí của nhà sách mới chọn mượn sách đọc trong nhà sách.
Bởi vậy nên khi nghe được Tạ Hà muốn đi hiệu sách, Tạ Hành Dữ có hơi ngạc nhiên: "Chú muốn mua sách gì, để chú Tần đi mua giúp chú."
"Tôi cũng không biết tôi muốn mua cái gì, gặp phải gì thì tính đó đi." Tạ Hà nói "Dù sao cũng rảnh rỗi, đi ra ngoài đi dạo không tốt sao?"
Dù bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng cứ ở nhà buồn chán không ra ngoài thì người sẽ mốc meo.
Tạ Hành Dữ suy nghĩ: "Vậy con đi cùng chú, chiều mai con không có tiết."
Từ "Không có tiết" này Tạ Hà đã nghe từ miệng người nào đó đến chai tai rồi.
Dù sao chỉ cần là lúc anh có chuyện gì thì cún nhỏ sẽ biểu diễn "Schrödinger không tiết".
Vì thế nên vẻ mặt anh cũng không có dao động gì: "Cũng được."
Tạ Hành Dữ nhìn phản ứng của anh thì biết ngay anh không tin.
Cậu không khỏi giải thích cho bản thân mình: "Lần này là thật, không nói dối."
Tạ Hà không hề phản ứng.
"Sói đến rồi" quá nhiều lần, anh đã không còn để ý xem có phải sói đến thật hay không nữa rồi.
*Như truyện ngụ ngôn chú bé chăn cừu ấy
Tạ Hành Dữ tủi thân, cảm thấy chú nhỏ đã hoàn toàn đánh mất niềm tin ở mình.
Có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng không có cách cứu vãn hình tượng.
*
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người cùng đi hiệu sách.
Thường xuyên đến nhà sách để mua sách thực ra là một thói quen mà Tạ Hà đã phát triển khi còn là một giáo viên.
Anh không cố ý đến đó để mua bất kỳ cuốn sách nào mà chỉ để thử vận may và chọn một số cuốn sách mà anh thích.
Nó tương tự như giới trẻ ngày nay thích "mở hộp mù", có thể mua được sách gì hoàn toàn dựa vào duyên phận.
Vì vậy nên các hiệu sách mà anh đến mỗi lần đều khác nhau.
Khi anh đã đi được toàn bộ các hiệu sách, anh sẽ bắt đầu dạo lại lần thứ hai.
Sở thích nhỏ này của anh được rất nhiều người biết đến.
Thâm chí còn có học sinh cố ý đi theo anh để "ngẫu nhiên gặp được", nhưng số lần thật sự gặp được thực sự rất hiếm.
Dù sao điểm đến của anh quá ngẫu nhiên.
Vào lúc này, anh và Tạ Hành Dữ cùng nhau đi vào hiệu sách.
Anh tháo kính râm trên mũi xuống.
Thực ra hiện giờ mắt anh không còn quá nhạy cảm với ánh sáng mạnh nữa.
Nhưng vì bảo vệ thị lực nên vẫn chọn đeo kính râm ra ngoài cho đến hết mùa hè năm nay.
Hiệu sách này là hiệu sách lớn nhất trong thành phố, lượng khách hàng cũng rất khá Nhưng cái "khá" này cũng chỉ đến mức có hơn chục khách hàng.
Hiệu sách rất yên tĩnh, hai người vừa bước vào đã vô thức đi nhẹ hơn.
Tạ Hành Dữ đi đến bên cạnh anh và nói nhỏ: "Muốn mua cái gì?"
"Đi dạo thôi."
Anh nói đi dạo thì Tạ Hành Dữ cũng đành đi dạo cùng anh.
Hiệu sách không nhiều người lắm, nhưng sách thì rất đầy đủ.
Mọi thứ anh có thể nghĩ ra đều có thể tìm thấy trên giá sách.
Hiện giờ có tiền, anh không còn phải lo xem cuốn sách này có đáng mua hay không và không cần buồn rầu về việc mua một lúc vài cuốn trong phạm vi tiêu dùng của bản thân nữa.
Chỉ cần anh thích, anh sẽ lấy nó và đưa cho Tạ Hành Dữ cầm.
Chẳng bao lâu sau, trên tay Tạ Hành Dữ đã có một chồng sách.
Cậu thật sự không thể cầm thêm được nữa nên mang chúng đặt ở quầy lễ tân trước.
Sau khi quay lại thì khẽ nói: "Vậy nên chú thật sự muốn làm một người thầy sao?"
Hầu hết những cuốn sách mà Tạ Hà vừa chọn đều liên quan đến Quốc học.
Mặc dù anh sẽ không quên kiến thức chuyên môn của mình, nhưng đã lâu không đụng tới sau khi xuyên sách nên có phần không quen và cần phải đọc lại một lần nữa.
Anh không quay đầu, tiếp tục chọn sách trên giá: "Không được sao?"
"Được thì được, nhưng...!Bây giờ bắt đầu từ con số 0 có phải có hơi chậm hay không?"
Tạ Hà khựng lại: "Không phải bắt đầu từ con số 0."
"Hửm?" Tạ Hành Dữ hơi nghi hoặc "Không lẽ trước đây chú từng tiếp xúc với Quốc học rồi sao? Con thấy trong phòng chú cũng không có sách liên quan đến Quốc học mà."
Tạ Hà nghẹn họng, thật sự không thể nói cho cậu biết "Tôi có kinh nghiệm mười năm dạy học", đành phải kiếm cớ khác: "Cũng không nhất thiết phải đọc sách giấy."
"Vậy tại sao bây giờ lại muốn đọc sách giấy."
"Vì nhìn chằm chằm vào điện thoại làm đau mắt."
Tạ Hành Dữ khẽ cười ra tiếng.
Tạ Hà không dám quay đầu lại, cũng không biết cậu có tin hay không.
Vì vậy anh lại lấy một quyển sách trên kệ, mở ra để xem.
"Thay đổi giữa chừng làm giáo viên, sở thích của chú nhỏ đúng là làm người khác kinh ngạc." Tạ Hành Dữ nói,