Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà bị bắt dây dưa với người nào đó.
Vì đang ở hiệu sách nên anh cũng không dám phát ra âm thanh, rất căng thẳng sợ có người đi qua vào lúc này.
Anh ở bên Tạ Hành Dữ đã lâu như vậy, số lần ôm ấp hôn hít đã tập mãi thành quen.
Tim đập nhanh như hiện giờ đã là chuyện hiếm có.
Đột nhiên, anh như nhìn thấy một bóng người sau giá sách.
Đồng tử anh co rụt lại, dùng sức đẩy Tạ Hành Dữ, thấp giọng: "Có người!"
Cô gái sau giá sách nhận ra mình bị phát hiện, lấy sách che mặt rồi nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Tạ Hà nhìn thấy có người đi ra, không khỏi càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Tạ Hành Dữ: "Đã nói đừng ở nơi công cộng rồi, bây giờ hài lòng chưa?"
"Được được, bị nhìn thì cũng bị nhìn rồi.
Quan hệ của chúng ta cũng đã công khai từ lâu rồi mà?" Tạ Hành Dữ dựa vào vai anh "Con sai rồi."
Tạ Hà thầm nói cậu nhận sai tám trăm lần cũng chưa từng hối hận.
Gương mặt anh còn ửng hồng, dứt khoát gỡ móng vuốt của đối phương trên vai xuống: "Mua trước từng này đi, về nhà."
Hai người đến quầy lễ tân thì tình cờ gặp cô gái vừa bắt gặp họ hôn nhau.
Tạ Hà xấu hổ không chịu được, đành phải giả vờ không thấy rồi mắng Tạ Hành Dữ thêm vài lần trong lòng.
Hai người mang một đống sách về nhà, Tạ Hà không muốn để ý tới tên nhóc thối không biết xẩu hổ nên anh tự mang sách về phòng sắp xếp lại, chuẩn bị từ từ đọc khi có thời gian.
Tạ Hành Dữ thấy anh phớt lờ cậu hồi lâu, cũng không thấy mất mặt mà tiếp tục dính lấy anh.
Cậu suy nghĩ một lát rồi khơi mào một đề tài mà có thể anh sẽ thấy hứng thú: "Ông nội có quen một vài giáo viên già trong trường của bọn cont.
Hiện giờ người dạy môn Quốc học và ông nội đã là bạn của nhau nhiều năm rồi.
Hơn nữa mấy năm nay cũng sắp về hưu, nếu chú nhỏ có tự tin thì có thể gặp gỡ trò chuyện với người đó.
Có lẽ chú sẽ được người ta tán thành và đề cử với trường học, chú sẽ có cơ hội được tuyển nhiều hơn."
Nghe cậu nhắc đến chính sự, Tạ Hà cuối cùng cũng không tức giận nữa.
Anh nghĩ rồi nói: "Không phải cậu nói người đó giảng bài rất nhàm chán sao?"
"Nhàm chán thì nhàm chán.
Nhưng mà là một người tốt, người học khóa của ông ấy sẽ không trượt môn." Tạ Hành Dữ nói "Hơn nữa, người ta cũng sắp về hưu rồi.
Cũng không thể mong đợi ông ấy nhiệt tình hơn một giáo viên trẻ trên lớp đúng không?"
Tạ Hà thầm nghĩ đúng thật là vậy.
"Thêm nữa." Tạ Hành Dữ lại bổ sung "Những lớp học như Quốc học vốn dĩ chính là dùng để ngủ."
Tạ Hà: "..."
Tên nhóc được quá nhỉ.
Dám nói nền văn hóa truyền thống sâu rộng và sâu sắc là dành cho việc ngủ nướng, đúng là thiếu đánh.
Vì thế anh hừ một tiếng, không để ý đến cậu.
Tạ Hành Dữ vẻ mặt khó hiểu —— Cậu lại nói sai rồi?
Tạ Hà vừa dọn sách vừa nghĩ, đã đến lúc anh nên nói chuyện với Tạ Tu Quân rồi.
*
Tạ Hà muốn tìm việc làm cho mình, cũng không phải nói chơi mà để đạt được mục tiêu này anh hiếm khi không làm cá ướp muối, chủ động liên hệ với Tạ Tu Quân.
Anh cùng ông thảo luận về chuyện này, hỏi ông có thể giúp mình hay không.
Tạ lão gia đã về hưu hẳn.
Việc làm mỗi ngày chính là dắt chó đi dạo, có thời gian tụ tập với mấy ông bạn già.
Hoặc là lúc cảm thấy quá nhàm chán thì sẽ đến công ty Tạ Cẩn kiểm tra đột xuất.
Ông khá kinh ngạc khi biết được đứa con thứ hai có chuyện muốn nhờ.
Rồi lại kinh hỉ vì biết anh có hứng thú với Quốc học.
Đáp ứng với anh nhất định sẽ hoàn thành việc này, "Cửa sau" này chắc chắn sẽ được mở rồi.
Vì thế vào một ngày nào đó của một tháng sau, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ gặp mặt vị thầy giáo "giảng bài nhàm chán" trong miệng này.
Anh phát hiện thật ra người ta nói vô cùng nhiều, là một người rất hòa ái và nói chậm.
Nếu không có hứng thú với nội dung ông nói thì sẽ cảm thấy rất dễ bị thôi miên.
Hai người vừa gặp mà ngỡ như đã quen, thầy giáo già hứng thú bừng bừng nói chuyện với anh tận ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Ông còn cố ý mời bọn họ ở lại ăn cơm tối.
Ba người tìm được tiếng nói chung trò chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ là...!Không hiểu sao Tạ Hà cảm thấy anh vừa gặp đã quen với một giáo viên gần sáu mươi có phải có chút vấn đề hay không?
Kể từ hôm đó, cuộc sống hàng ngày của anh lại nhiều thêm một nội dung —— Khi thầy giáo già có thời gian rảnh thì đến nhà thăm người ta.
Mặc dù trước đây anh đã làm giáo viên hơn mười năm, kinh nghiệm dạy học rất phong phú nhưng có cái gọi học hỏi là vô tận.
Dù sao anh đi theo thầy giáo già cũng sẽ học được những thứ mới, tuy rằng những thứ này không cần dạy cho học sinh.
Tạ Tu Quân cũng rất ủng hộ anh.
Còn về Tạ Cẩn thì y vô cùng bất ngờ, người anh rất muốn có tiếng nói chung với em trai còn vì vậy mà nghiên cứu Quốc học.
Nhưng y cũng không thu hoạch được gì ngoài việc không hiểu gì.
Cũng vì vậy mà đã khép mình một thời gian, cảm thấy bản thân là người không thể hòa nhập vào được.
Cuộc sống đơn điệu mà phong phú đã ổn định.
Đôi mắt của Tạ Hà cũng hồi phục rất tốt, kiểm tra lại vài lần cũng không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất có lẽ là...!Có đôi khi thức dậy vào buổi sáng, anh sẽ vô thức đi tìm kính.
Sau đó được Tạ Hành Dữ nhắc nhở mới nhớ ra mình đã thoát khỏi những ngày tháng phải đeo kính.
*
Thấm thoát đã đến thời điểm cún nhỏ Tạ tốt nghiệp.
Lúc trước anh nói sẽ không quay lại trường trước khi Tạ Hành Dữ tốt nghiệp.
Hiện giờ cuối cũng Tạ Hành Dữ cũng phải tốt nghiệp rồi.
Tên nhóc này phải đi kế thừa gia nghiệp, không định học cao lên nữa.
Mặc dù Tạ Hà cảm thấy tiếc cho khả năng học tập của cậu nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của bản thân cậu.
Hôm nay là ngày sinh viên năm bốn chụp ảnh tốt nghiệp.
Tạ Hành Dữ nhất định phải mời anh tới, Tạ Hà thầm nghĩ cậu chụp tốt nghiệp thì liên quan gì đến tôi.
Cuối cùng tên nhóc nói bạn cùng phòng cậu khoe mình có bạn gái đang học nghiên cứu sinh và cô bạn gái này còn cố ý đến đây để chụp ảnh tốt nghiệp cùng hắn.
Tạ Hành Dữ cảm thấy bị đả động đến nên cũng muốn kéo bạn trai của mình đến.
Tạ Hà không thể hiểu được, nghĩ hiện giờ thứ giới trẻ đua đòi với nhau thật là càng ngày càng kỳ lạ.
Đối phương khuyên anh mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Đang là mùa hè, thời tiết nóng khủng khiếp.
Tạ Hà vừa mới xuống xe đã cảm thấy