Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài Đi (5)


trước sau

Lúc Từ Thụy Khanh trong lòng tính toán thì ánh mắt Phồn Tinh cũng đang nhìn chằm chằm hắn.


" Đóa hoa nhỏ, lớn nhìn cũng rất thật là đẹp."


Sưu Thần Hào tỏ vẻ đối với loại lời khen nông cạn với Chiến Thần đại nhân như này, nó cũng không cảm thấy có chút quang vinh nào.


Còn nữa, Chiến Thần đại nhân thật sự không thích hợp với cái tên thân mật 'đóa hoa nhỏ' này.


Mộc Lão Tam phát hiện ánh mắt nữ nhi nhà mình đặt trên người con trai Từ gia, nháy mắt liền hiểu là cái gì.


Nữ nhi cũng sắp đến tuổi thành thân, coi trọng thiếu niên anh tuấn là chuyện hết sức bình thường.


Con gái ngốc làm sao vậy?


Ngốc nhưng không mù, thích người lớn lên có vẻ ngoài đẹp là rất bình thường!


Lập tức cảm thấy đau đầu, tiểu tử Từ gia này không phải loại không có tiền đồ chơi bời lêu lổng kia, khẳng định ánh mắt rất cao. Muốn hắn coi trọng Phồn Tinh, thật là không dễ dàng.


Mộc Lão Tam không biết, hai cha con bọn họ liếc nhìn Từ Thụy Khanh.


Từ Thụy Khanh đồng thời cũng liếc nhìn cha con bọn họ.


Phồn Tinh mang gùi hái nấm, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Từ Thụy Khanh, tể tướng đại nhân trong tương lai vốn mặt không đổi sắc, bình tĩnh như thường.


Nhưng mà không chịu được bị người khác nhìn chằm chằm!


Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, khuôn mặt Từ Thụy Khanh bắt đầu đỏ lên, trong lòng ảo não vô cùng.


Đứa con gái ngốc của Mộc thợ săn quả nhiên ngốc không chịu được, nửa điểm cũng không có rụt rè, vậy mà cứ như thế nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn tuy biết bản thân dung mạo tuấn lãng, anh tuấn bất phàm, nhưng cô...


Thật là thất lễ!


Từ Thụy Khanh lúc ảo não còn không quên thuận tiện khen ngợi chính mình vài câu?


Chiến Thần đại nhân, quả thực bên trong muộn tao*.


* Muộn tao : bên ngoài lạnh lùng xa cách bên trong lại mãnh liệt như lửa. Trong trường hợp của Chiến Thần đại nhân các bạn cũng có thể hiểu là làm màu, tao trong tao khí, trang bức :))


Phồn Tinh hái nấm, cảm giác mình giống như sờ được một cây không giống nấm lắm, lúc này mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xem một chút.


Ừ, không phải nấm.


Lòng hiếu kì của lão đại tràn lên, thuận tay bắt đầu đào đất, kiên nhẫn đem đất xung quanh quanh đào lên sau, đưa tay vào mạnh mẽ nhổ lên, đứng dậy hướng về phía Mộc Lão Tam hô một tiếng.


"Cha, người xem con đào củ cải, không giống với loại ở trong nhà này."


Mộc Lão Tam nhìn thấy Phồn Tinh trên tay cầm cái gì, hít mạnh một hơi.


Nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Con gái, con. . . Con bình tĩnh chút... Đừng nhúc nhích, tuyệt đối không được buông tay, chờ cha tới đây!"


Gân xanh trên trán Từ Thụy Khanh đều mạnh mẽ giật giật hai lần.


Đương nhiên không giống với củ cải trong nhà ngươi, đây là nhân sâm!


Hơn nữa còn là hai gốc nhân sâm mọc cùng một chỗ, là loại cầu mà không được!


Nhìn tuổi thọ và phẩm chất, đem vào trong thành bán, ít nhất cũng hơn năm trăm lượng bạc!


Từ Thụy Khanh cảm thấy một trận đau.


Hắn ở đây tìm tòi một buổi sáng, nhưng mà một chút cũng không phát hiện có một gốc nhân sâm trăm năm!


Mộc Lão Tam cẩn thận từng li từng tí nâng gốc nhân sâm kia, lúc hái không hề bị sứt mẻ gì, đại khái dài tầm cánh tay, hơn nữa còn là hai cây mọc ở cùng một chỗ.


Đây là loại vận khí gì vậy chứ?


"Con gái, chúng ta có khả năng phát

tài rồi." Mộc Lão Tam không kềm chế được nói.


Mặc dù bên cạnh có Từ Thụy Khanh, nhưng mà gốc nhân sâm này và Từ Thụy Khanh chẳng có quan hệ gì cả, còn không phải đều là con gái ngốc nhà hắn vận khí tốt sao?


Đem gốc nhân sâm này đi bán kiếm một khoảng, liền có thể mua thêm rất nhiều thứ trong nhà.


Còn có thể mua một đứa con rể về, chờ ông ta trước khi chết, con gái ông ta còn có người chăm sóc.


Không sai, Mộc Lão Tam suy nghĩ cũng là rất hoang dã.


Trong thôn những người đàn bà kia luôn miệng bảo không có ai muốn cưới con gái nhà ông ta, vậy ông ta liền mua một cái!


Phồn Tinh có chút tiếc nuối: "... Không thể ăn sao?"


Mộc Lão Tam đau thịt, tuy rằng đau lòng con gái, nhưng nhâm sâm trăm năm hiếm có như vậy, vẫn phải là đem đi bán lấy tiền, "Chờ lần sau có thì ăn, được không? "


Từ Thụy Khanh nhịn không được đưa mắt nhìn một cái.


Lần sau?


Ông ta còn nghĩ có lần sau?


Ông ta cho rằng con gái ông ta trời sinh trí tuệ thiếu hụt, cho nên trời xanh bù lại cho vận khí?


Cố tình cô nương ngốc nghếch kia lại vẫn nghiêm trang gật gật đầu: "Được, cha, lần sau con sẽ cố gắng tìm xem."


Từ Thụy Khanh trầm mặc: "..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện