Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài Đi(6)


trước sau


Một cái chớp mắt kia, tể tướng đại nhân tương lai suy nghĩ rất nhiều.


Hắn rất rõ ràng, mình tuyệt đối là một kẻ không cam lòng thu liễm bản thân, không cam lòng làm một người bình thường, không cam lòng mai một, thậm chí vì thế có thể không từ thủ đoạn.


Ở trong thôn, trưởng bối đều nói, nếu là phân gia, thì bị coi là bất hiếu.


Nhưng hắn thậm chí muốn cổ vũ cha mẹ phân gia, cùng với Tam phòng triệt để cắt đứt quan hệ, có thể chứng minh, hắn không phải kẻ lương thiện gì.


Cha mẹ ngu muội một lòng làm tròn chữ hiếu, phân gia là không thể nào.


Nhưng mà để hắn từ bỏ nghiệp học, buông bỏ tương lai của hắn, cũng không thể nào.


Con gái nhà Mộc gia là đồ ngốc, Mộc thợ săn khẳng định muốn tìm một đứa con rễ mình hiểu rõ, chăm sóc con gái ông ta.


Mà hắn, thì cần ngân lượng đi học.


Hắn đối với thê tử không có bất kì kỳ vọng nào, với trình độ bất công của tổ phụ tổ mẫu, sợ là sẽ muốn hắn cưới một người vợ thành thật cần cù, tiếp tục để cho Tam phòng hút máu.


Cưới ai, đều không phải cưới?


Chỉ cần cho hắn một cái cơ hội, hắn liền có thể nhảy lên Long Môn!


Nếu hắn có thể nhanh chóng thăng tiến, sau này cho dù không có tình cảm gì với con gái Mộc gia, cũng sẽ chiếu cố thật tốt cô một đời.


Cưới một người vợ ngốc, đổi hắn một cơ hội đi ra tuyệt cảnh, còn cái gì để chọn?


Từ Thụy Khanh cảm giác mình phải suy nghĩ thật kỹ.


Đào được một bảo bối lớn như vậy, Mộc Lão Tam cũng quan tâm săn thú cái gì, dùng quần áo đem gốc nhân sâm quấn thật kỹ, chuẩn bị xuống núi.


"Tiểu tử Từ Gia, nếu không, tới nhà ta ăn cơm chiều?"


Người trong thôn dễ dàng đỏ mắt, nếu mà biết hắn có một khoảng tiền lớn như vậy, không chừng lại có thể làm ra chuyện gì. Mời tiểu tử Từ gia đi ăn cơm, thuận tiện nhờ hắn kín tiếng im lặng, đây là điều hiển nhiên.


Từ Thụy Khanh từ buổi sáng đến bây giờ, chỉ ăn một cái bánh bột ngô.


Nghĩ tới kế hoạch của mình, vì thế gật đầu đáp ứng.


Ở cùng cha con Mộc gia nhiều mấy lần, liền giúp hắn tranh thủ được thêm chút ít.


Lúc hai người trò chuyện qua lại mấy câu, Phồn Tinh đã đi vòng ra sau một thân cây
. ..


Mộc Lão Tam hô một tiếng con gái.


Phồn Tinh lão đại đặc biệt nắm một đầu rắn đỏ từ phía sau ló ra.


Con rắn trên người đỏ đen đan xen, đại khái dài hơn một mét, bị lão đại một tay nắm chặt cái cổ, không ngừng giãy dụa muốn chạy, nhưng mà không thể thoát được.


Từ Thụy Khanh hít thở cứng lại.


Đột nhiên cảm thấy cưới con gái nhà Mộc thợ săn, khả năng cũng không nhất định có thể giúp hắn đi ra tuyệt cảnh, mà có lẽ..


Là hố lửa tiếp theo chăng?


Đồ ngốc, không ngại.


Nhưng mà lực sát thương quá mạnh, sẽ nguy hiểm đến tính mạng!


Nghĩ xem, cô không một lời hợp liền nắm cổ của hắn như vậy, hắn có thể cũng không sống được tới lúc ghi tên lên bảng vàng.


Tính toán vừa nãy, thật là quá xúc động!


Tể tướng đại nhân tương lai nháy mắt ý niệm bắt đầu lung lay, yên lặng đem ý nghĩ bán nhan sắc để cầu vinh cất đi .


Bảo mệnh quan trọng!


Mộc Lão Tam cũng rất hoảng hốt, thanh âm so với lúc nãy phát hiện con gái nhà mình cầm nhân

sâm rừng càng run rẩy hơn, "Con gái. . . Con con con, con đừng động! Không được buông tay. . . Đừng nhúc nhích. . . Chờ cha tới đây. . ."


Cái này động một chút, chính là lấy mạng a!


Lão đại nhìn thấy một người, hai người sợ tới mức mặt trắng bệch.


Mới nhận ra, a, là dọa đến người khác rồi.


Vì thế tay càng nắm càng chặt, càng bóp càng dùng sức.


Sững sờ là bằng sức lực của mình, bóp chết tươi con rắn độc ——


Mộc Lão Tam: . ..


Từ Thụy Khanh: . ..


Tiểu thiếu niên thật đáng thương, thiếu chút nữa ngừng thở.


Con gái Mộc thợ săn thật đáng sợ, hắn cùng lắm chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, trừ viết cẩm tú văn chương, trừ có một khuông mặt tuấn tú như ngọc, trừ cái miệng thốt lời vàng ngọc trí kế hơn người, còn lại chẳng có cái gì có thể bảo mệnh.


Nhìn, hắn có chút sợ!


Mộc Lão Tam sửng sốt một lát sau, vỗ mạnh vào đùi một cái, phấn khích nói: "Giỏi lắm! Không hổ là con gái Mộc Lão Tam ta, vậy mà có thể một tay bóp chết rắn! "


Ông ta còn tưởng rằng đứa con gái nhà ông sẽ bị rắn cắn chứ, hù chết ông ta!


Kết quả không nghĩ đến, không chỉ không bị cắn, còn là một tay sát rừng, rất tốt!


Từ Thụy Khanh: ". . ." Trước mắt nhìn qua, Mộc thợ săn, hình như cũng không quá an toàn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện