Bạch Nhất Dạ đang ở giữa một khoảng không gian kì lạ, thấy cả cơ thể bỗng chốc bay lửng lơ trong không trung.
"Ta đang ở đâu?"
Một giọng nói vang vọng đáp lại từ hư không:
"Trong huyễn cảnh."
Xung quanh đột nhiên biến đổi một cách ảo diệu, một linh hồn trông giống hệt phân thân của Bạch Nhất Dạ lại bắt đầu hiện ra rõ nét.
"..."
Bạch Nhất Dạ kinh ngạc, tập trung nhìn vào thứ trước mặt.
"Ta tên Bạch Nhất Dạ, thân xác mà ngươi đang sử dụng là...của ta."
!!! Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, mang tia dò xét, hắn duỗi tay định sờ vào cái linh hồn ấy.
Cái nơi bị sờ vào, liền thấy bị biến mất một mảnh, sau lại trở lại như cũ.
Nó nói: "Ta chính là linh hồn của thân xác này, và cũng đang phải trả giá cho việc phá nát thế giới hiện tại.
Cho nên, hãy nhận lấy thứ này đi."
A !
Vừa dứt lời, Bạch Nhất Dạ hắn kêu lên một tiếng, trong đầu như có thứ gì mạnh mẽ được rót vào, rồi lại hoà tan với dòng ký ức của Bạch Nhất Dạ.
Hắn sau một hồi, tinh thần cũng dần hồi phục:
"Đây là?"
"Là ký ức của ta và những kẻ khác, sự lựa chọn là ở ngươi.
Vực Sâu vạn trượng sẽ có thứ giúp ngươi quay trở về."
Bạch Nhất Dạ trong lòng thắc mắc, Vực Sâu vạn trượng ? Chính là cái đáy vực trong lời đồn đó ?
"..." Bạch Nhất Dạ im lặng không nói, tỏ vẻ không hiểu nhìn linh hồn Bạch Nhất Dạ.
"Quay trở về nơi mà ngươi vẫn luôn nghĩ đến đi.
Không phải ngươi trân quý bọn họ lắm sao? Ngươi cũng chỉ là một trong vô số kẻ ngoại lai khác đến thế giới này mà thôi."
Huyễn cảnh sắp tan biến rồi, suy nghĩ cho thật kỹ."
Ánh sáng bất ngờ đột kích, rọi thẳng vào hai mắt Bạch Nhất Dạ, hắn liền theo quán tính giơ tay lên che đi luồng ánh sáng chói mắt ấy.
"...
Dù đã thoát khỏi huyễn cảnh được một lúc, thế nhưng ý thức của Bạch Nhất Dạ vẫn chưa có dấu hiệu quay lại.
Vào thời điểm Bạch Nhất Dạ mông lung chậm rãi mở ra đôi mắt, một lần nữa ánh sáng ấy lại khiến mắt hắn chói loà.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhưng có chút không có nhận thức được thời gian đang luân chuyển.
Kỳ thật, từ cái lúc ở Rừng Ma đến nay, cũng đã là ba ngày sau đó.
Khung cảnh quen thuộc mở ra trước mắt Bạch Nhất Dạ, hắn nghĩ hình như bản thân đã chết và nơi này chính là thiên đường.
Nằm trên một chiếc giường ấm áp, xung quanh là cái bàn ghế trúc cùng mấy bức tranh chữ Hán.
Bạch Nhất Dạ liếc mắt, liền thấy Huyền Hạc Kiếm đang được treo ở phía góc tường gần đó, cơ hồ đã được bọc kín bằng vải vải lụa, nên không thể thấy rõ bên trong.
Hắn nhìn ngắm xung quang căn phòng trong trí nhớ ngày bái sư, rồi trong lòng bất chợt hốt hoảng.
Ma lực của hắn, sức mạnh của hắn hiện tại đều đột nhiên không thể cảm nhận được !
Thân thể này đang yếu đuối đến cực điểm, giống như một người mới vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
"Tỉnh rồi ?"
Cái giọng nói quen tai ấy khi phát lên, liền khiến Bạch Nhất Dạ thoáng cứng đờ, gương mặt của