Bạch Nhất Dạ từ trong miệng của Tống Vu Hàn, biết được bản thân hiện tại đã bị phong ấn hai phần ba sức mạnh đã được mấy ngày.
Vậy ra, đó là nguyên do khiến bản thân hắn hiện tại yếu ớt như thế.
Hắn cúi đầu không nói gì, thầm nghĩ vậy cũng tốt, không cần phải tốn công tốn sức đi giết những kẻ khác nữa.
Chuyện phải nói đến ngày hôm đó, ma đầu Thiên Hệ cùng Hoằng Đạo một bên đối đầu với Tống Vu Hàn, lại bị đánh đến nước phải thối lui về Ma giới.
Hôm ấy, những vị chân nhân đứng đầu Thành Đường Tông đều không hẹn mà cùng xuất hiện, trong đó có Tống Vân Phong, Cẩm Lý chân nhân, Bạch Đầu chưởng lão và Triệu Cao.
Bạch Đầu chưởng lão khi biết tin đệ tử mình đã chết một cách oan uổng, y đùng đùng nổi giận liền muốn ra tay tiêu diệt cả Nhị Môn Tông.
Phải nói, khi những người ấy đến, Thiên Hệ dù có muốn cũng không thể nào đưa Bạch Nhất Dạ về với mình.
Y chỉ có thể đành nhẫn nhục rút lui, đem một thân bị trọng thương quay trở về Ma giới.
...----------------...
Hiện tại đã là đầu mùa Đông.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên phát lên, Bạch Nhất Dạ đang nửa nằm trên giường dưỡng thương, liền quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Một thân ảnh cao lớn bước vào, trên khuôn mặt là những nếp hằn sâu vì lao lực.
Bạch Nhất Dạ mở to mắt, lòng không giấu nổi ưu thương, khi thấy người nọ hắn liền cúi đầu.
Người đến là nhân vật chính Lưu Sắt.
"Nhất Dạ không chào đón đại sư huynh này sao ?"
Bạch Nhất Dạ ngẩng đầu nhìn, trong lòng giật nảy theo từng câu chữ của Lưu Sắt.
Tròng mắt dường như đã long lanh nước, thế nhưng, hắn phát hiện trên tay Lưu Sắt còn bế theo một đứa nhỏ ước chừng đã hơn hai tuổi.
Lưu Sắt trầm mặc bước đến, đưa đứa bé lại gần người Bạch Nhất Dạ.
Bạch Nhất Dạ nói:
"Đại sư huynh..."
"Đứa nhỏ gọi là Lưu Hạ Vân."
Vừa nói xong, y đưa nữ hài cho Bạch Nhất Dạ, tỏ ý muốn hắn bế đứa nhỏ này một chút.
Bạch Nhất Dạ hắn có chút bất ngờ, vươn tay đón nhận lấy đứa nhỏ.
Thấy nó đang cười hihi trong lòng mình, tâm Bạch Nhất Dạ bỗng nhiên mềm mại, thế nhưng vẫn lẫn vào đó một nỗi chua xót.
Biểu cảm gương mặt của Bạch Nhất Dạ hiện tại không thể phân định, hắn tuy là đang nhếch môi cười nhưng hàng lông mày lại nhíu thật chặt.
Sau đó liền thấy, trong hốc mắt chảy ra hai hàng nước mắt nóng ấm.
Hắn nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng, đầu dụi dụi.
Như cảm nhận được tâm trạng của Bạch Nhất Dạ đang buồn, đứa nhỏ liền ngồi yên ngoan ngoãn, tùy tiện để cho hắn âu yếm một lúc lâu.
Lưu Sắt thở ra một hơi, nói:
"Ta không trách đệ."
"Cũng không cần để ý đến những kẻ khác, từ nay chúng ta hảo hảo sống thật vui vẻ, giống như lúc xưa..."
Rầm!
Đá cửa chạy xồng xộc vào trong, Túc Hàn Tinh chưa kịp thấy người đã thấy tiếng:
"Ngươi đúng là một tên ngốc! Ta sẽ không hỏi ngươi lí do, nhưng từ nay không được làm những chuyện như vậy nữa.
Về là tốt, về là tốt a!"
Bạch Nhất Dạ gật đầu: "Được."
"..." Túc Hàn Tinh chấn động, nhận ra Bạch Nhất Dạ đúng là thay đổi thật nhiều, bây giờ lại còn biết làm ra cái bản mặt nhu thuận đó.
Y vui mừng, thầm nghĩ may mà hắn còn lương tâm.
Tống Vu Hàn đứng một bên, ánh mắt khẽ biến nhìn Túc Hàn Tinh, y nói: "Tất cả các ngươi đều lui đi, Tiểu Dạ mệt rồi."
Túc Hàn Tinh trưng ra bộ mặt khó hiểu, không phải Bạch Nhất Dạ