Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 113


trước sau

 

Nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người và thái độ lạnh nhạt của con cừu, trong chớp mắt, Bạch Sùng tưởng như mình không phải ở mạt thế mà là trong một tiểu thuyết thi đấu trù nghệ và anh ta chính là một siêu đầu bếp.

Cũng may, tiếng rống thấp thoáng khi có khi không thỉnh thoảng lại vẳng tới từ phương xa giúp Bạch Sùng tỉnh táo lại, anh ta gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Diệp Trần thật là lợi hại.”

Diệp Trần chẳng quan tâm tới lời khen ngợi của anh ta, sốt ruột giục: “Nhanh lên, giết thế nào?! Tôi ra tay thay cho!”

Bạch Sùng giật giật mép, thở dài bó tay, lấy lấy con dao Diệp Trần đang cầm, vứt sang một bên, lấy trong người ra một chiếc khăn, cẩn thận lau sạch tay cho cô, ôn tồn bảo: “Con gái đừng suốt ngày nói tới đánh, giết, loại chuyện này cứ để cho tôi là được.”

Diệp Trần im lặng cúi đầu nhìn móng vuốt… à không, bàn tay của mình. Bạch Sùng nói năng rất dịu dàng, tỉ mỉ lau sạch bùn đất bám trên tay, khiến cô cảm thấy cả thế giới bình yên và đẹp đẽ.

Cô bất giác không còn kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn nghe lời, ngồi sang một bên. Bạch Sùng gọi thêm hai người vào trong lưới điện giúp anh ta giết cừu, cắt tiết, làm lông rồi đem một phần đi nấu canh, một phần để nướng.

Con cừu này khá to, Bạch Sùng hỏi ý Diệp Trần rồi cho tất cả mọi người vào trong lưới điện cùng nhau ăn tiệc thịt cừu.

Bữa tiệc thịt cừu làm khá mất công, tới lúc mọi người được ăn thì trời đã tối. Diệp Trần lấy ra một ít rượu, mọi người vây quanh đống lửa ăn thịt cừu, húp canh thịt cừu và uống rượu cụng ly.

Ba mươi lăm người này chia làm hai nhóm. Một nhóm thủ lĩnh là cậu thiếu niên hôm qua tới bảo họ đổi chỗ, tên là Dương Thu, là một người có dị năng hệ chữa trị nên địa vị rất cao.

Người có dị năng hệ chữa trị đương thời còn rất ít, nếu bị zombie cắn mà được người có dị năng hệ chữa trị cứu chữa kịp thời thì khả năng rất cao là sẽ không sao.

Thủ lĩnh của nhóm còn lại tên là Nghiêm Uy, một người phương Bắc xuống phía Nam đi làm thuê, có dị năng hệ hỏa, giờ đang muốn quay về nhà ở phương Bắc xem vợ và con gái có còn hay không.

“Dù rằng có lẽ là không.”

Nghiêm Uy uống say, lòng buồn rười rượi, nói một hồi liền khóc òa lên.

Dương Thu ngồi cạnh ôm vai anh ta an ủi: “Ông anh à, không sao đâu, phương Bắc là nơi đầu tiên quân đội kiểm soát được cục diện, tốt hơn chỗ chúng ta bên này nhiều, vợ con anh nhất định không sao đâu.”

Nghiêm Uy ngồi khóc không nói năng gì. Dương Thu khuấy động bầu không khí: “Được rồi, mọi người đừng buồn, hiếm lắm mới có dịp được ăn được uống, mọi người hãy vui lên, high lên nào! Có ai biết hát không! Hát bài gì đi!”

Không có ai hưởng ứng. Dương Thu ngượng ngùng. Bạch Sùng hắng giọng bảo: “Tôi thổi harmonica cho mọi người nghe nhé.”

Dương Thu cảm kích nhìn sang, Bạch Sùng nhìn thấy chỉ số “danh vọng” của mình lại tăng thêm, mỉm cười với mọi người, mua một cây kèn harmonica ở chỗ hệ thống rồi lấy nó từ trong túi ra.

Mọi người thấy anh ta lấy kèn ra lập tức yên tĩnh lại. Bạch Sùng ngồi bên đống lửa, thổi bài “Em cần anh”.

*Bài “Em cần anh” bản hòa tấu harmonica và ghi-ta: link. Bản có lời được vietsub

Giai điệu du dương say lòng người. Diệp Trần nghe khúc nhạc dạo, nhìn đống lửa trước mặt, những đốm lửa nhỏ bắn ra từ than củi cháy bị gió cuốn xoay tròn bay lên, cô bỗng thấy hơi hoảng hốt.

Cô nhìn thấy Bạch Sùng quay đầu nhìn mình, hất hất cằm bảo cô hát.

Không biết tại sao, nhìn vào ánh mắt của đối phương, ma xui quỷ khiến, lúc đến đoạn vào nhạc, Diệp Trần bỗng cất tiếng hát thành lời.

“Em muốn, người ở bên cạnh em.”

“Em muốn, người trang điểm cho em.”

“Làn gió đêm thổi, gãi nhẹ trái tim này, người yêu của em,”

“Em ở quê nhà, vọng ngắm ánh trăng.”

Giọng Diệp Trần trong trẻo, vang vọng giữa đêm khuya, vừa dịu dàng, vừa đẹp đẽ.

Bạch Sùng nhìn Diệp Trần, không biết tại sao, bỗng dưng lại nhớ tới Tống Uyển Thanh, cô ấy mặc váy dài in hoa tôn dáng, đi cao gót, cầm ô, đứng trong ngõ nhỏ đổ mưa, quay đầu lại nhìn anh ta.

Anh ta cảm thấy có một thứ cảm xúc nào đó đang đội đất chui lên, còn người kia, chỉ chạm mắt nhau ngắn ngủi phút chốc, đã vội dời mắt đi, ngắm nhìn đống lửa.

Tiếp đó, anh ta thổi bài nào, cô hát bài đó.

Đều là những bài mọi người quen thuộc, nào là “Cây bạch dương”, nào là “Để chúng ta cùng khua chèo đôi”.

*Không tìm được bản harmonica bài “Cây bạch dương”, bản bài hát: link. Bản harmonica của bài “Để chúng ta cùng khua chèo đôi”:  link

Mọi người ca hát một lúc xong liền nằm ngả nghiêng ngang dọc ra ngủ. Bạch Sùng thổi xong bài cuối cùng, Diệp Trần cũng ngừng hát.

Mọi người đều đã ngủ, đêm khuya im ắng, ánh trăng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài và dày của cô đang chớp chớp.

Ánh lửa hắt sáng lên mặt cô, khiến má cô ửng hồng, cô im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào đống lửa. Tim Bạch Sùng đập rộn ràng. Anh ta bỏ kèn harmonica xuống, chầm chậm bước qua đó, cuối cùng để môi mình dừng trên môi cô.

Diệp Trần không dám cựa một chút nào, mắt nhắm chặt, toàn thân căng lên, có vẻ rất hồi hộp.

Tim Bạch Sùng đập nhanh như bay, đống lửa khiến người anh ta nóng lên, cẩn thận hôn cô, đụng chạm từng chút một.

Dưới ánh lửa, hai người họ bất tri bất giác ôm lấy nhau, một hồi lâu sau mới tách ra thở hổn hển.

Anh ta tì trán lên trán cô, không nói gì cả.

Một lúc lâu sau, Diệp Trần khôi phục lại nhịp thở bình thường, nhắm mắt lại: “Ngủ thôi.”

“Ừ.”

Vì mọi người đều đã say, bỏ họ ở ngoài lưới điện rất nguy hiểm, hơn nữa lại có đông người, cũng là một chuyện lớn, hơn nữa nữa là Diệp Trần rất tự tin vào năng lực của bản thân, vậy nên hai người cứ để cho đám người đó nằm lại trong khu vực lưới điện.

Lúc đi vào trong lều để ngủ, Diệp Trần thấy hơi hồi hộp, cô có cảm giác, sau nụ hôn ấy, có chuyện gì đó đã không

còn giống trước nữa.

Cô nghe thấy tiếng Bạch Sùng kéo cửa lều lại, Diệp Trần đưa lưng về phía Bạch Sùng, cơ thể căng lên.

Bạch Sùng rất tự nhiên đi trải chăn rồi nằm xuống.

Một lát sau, Bạch Sùng ôm lấy cô từ đằng sau, cúi đầu hôn trán cô, dịu dàng bảo: “Trần Trần, ngủ ngon.”

Nói xong, Bạch Sùng có vẻ ngủ rất ngon lành.

Nhưng Diệp Trần thì lại không ngủ được.

Cô mở mắt trừng trừng, nghe tiếng hít thở của người ở sau lưng, trong lòng vừa kích động vừa hồi hộp, vừa hưng phấn vừa vui vẻ.

Cô và nhân vật phản diện luôn để lỡ nhau, chưa đời nào giống như đời này, cứ tự nhiên như vậy ở bên nhau.

Tuy Bạch Sùng không nói bất kỳ điều gì nhưng dường như mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Diệp Trần nghe tiếng hít thở đều đều của người đằng sau, khóe môi cong lên, đan tay mình vào tay đối phương, nhắm mắt lại.

Diệp Trần ngủ đến nửa đêm thì loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng zombie gào thét.

Cô mở mắt ra nhìn, cảnh giác dùng thần thức tra xét tình hình xung quanh.

Thế nhưng, vừa tỉnh táo, cô liền ý thức được một vấn đề.

Bạch Sùng bị sốt!

Diệp Trần bật dậy, xoay người sang, vỗ mặt Bạch Sùng: “Bạch Sùng, tỉnh, tỉnh lại đi!”

Bạch Sùng không nói gì, anh ta đang hôn mê, không có ý thức.

Đây là triệu chứng đầu tiên của quá trình zombie hóa. Diệp Trần cau mày, chẳng lẽ Bạch Sùng vẫn sẽ đi theo con đường cũ của nhân vật phản diện, trở thành một zombie?!

Không, không được, cô không thể để chuyện này xảy ra!

Diệp Trần lập tức đi tìm thuốc trong trang mua sắm nhưng tìm mãi cũng không tìm ra được đúng thuốc.

Thực ra cô cũng đã đoán được.

Hệ thống chỉ cho người làm nhiệm vụ một ít vật phẩm không tác động trực tiếp tới tiến độ nhiệm vụ của thế giới. Nếu có loại thuốc giải độc zombie ở mạt thế thì nhất định sẽ gây đảo lộn quá trình diễn tiến của thế giới này.

Diệp Trần hoảng hốt, không biết lúc này nên làm gì. Cô ôm Bạch Sùng, ra sức vỗ mặt anh ta, sốt ruột gọi: “Bạch Sùng, anh tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!”

Bạch Sùng cuối cùng cũng bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng hé mắt ra nhìn, trông thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Trần, anh ta khàn khàn hỏi: “Sao thế? Từ từ nói, không sao hết, có tôi ở đây.”

“Anh không được ngủ.” Giọng Diệp Trần căng thẳng, “Anh bị sốt rồi, nặng lắm. Có phải anh bị zombie cắn rồi không?!”

Bạch Sùng nghe Diệp Trần nói xong thì ngẩn người rồi lại nở nụ cười.

Nếu là lúc trước, anh ta quả thực không dám thừa nhận chuyện này. Còn hiện giờ, đã biết Diệp Trần cũng là người làm nhiệm vụ rồi, anh ta mới thoải mái nói: “Ừ, tôi bị cắn.”

Diệp Trần mấp máy môi muốn nói gì đó, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng Dương Thu gọi đầy sốt ruột.

“Bạch ca! Có rất nhiều zombie đang tới bao vây, tấn công căn cứ. Chúng tôi định chạy đây, hai người thì thế nào?”

Bạch Sùng vừa nghe vậy lập tức đứng bật dậy: “Không được, mọi người chớ đi! Mọi người đi là chết chắc!”

Zombie bao vây tấn công một căn cứ là từ bốn phương tám hướng cùng ồ ạt kéo tới. Những lúc thế này, căn cứ sẽ không mở cửa. Nhóm Dương Thu căn bản không có chỗ nào để đi, chỉ có thể dựa vào lưới điện và sự bảo vệ của Diệp Trần.

Bạch Sùng quay đầu nhìn Diệp Trần, dường như đang ra một quyết định rất quan trọng.

“Diệp Trần, em có dị nặng phải không?”

“Phải.”

Diệp Trần gật đầu, nói đầy quả quyết: “Anh với mọi người ở lại đây, em đi giải quyết bọn chúng.”

“Có nắm chắc phần thắng không?”

Diệp Trần nghe anh ta nói vậy bèn hỏi ngược lại: “Không nắm chắc thì anh định thế nào?”

“Tôi có một cách.” Bạch Sùng từ tốn nói, “Tôi có thể biến tất cả ba mươi lăm người này trở thành người có dị năng.”

Vừa nghe vậy, mặt Diệp Trần lập tức biến sắc.

Bạch Sùng ngẩng đầu, thái độ điềm tĩnh: “Uống máu của tôi, là được.”

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện