Vừa mới dứt lời, Diệp Trần liền vung ngay một cái tát qua.
Bạch Sùng bị đánh lệch mặt. Diệp Trần áp tới gần anh ta, gằn giọng nói nhỏ: “Quên suy nghĩ này đi. Trọn đời không được nhắc lại với người khác.”
“Nhưng…”
“Tôi đánh được!” Diệp Trần lạnh lùng nhìn anh ta. Bạch Sùng thấy thái độ của Diệp Trần, im lặng một hồi rồi nở nụ cười.
“Tôi biết em đánh được, nhưng mà, Diệp Trần à,” nói đoạn, anh ta dang tay, ôm trọn Diệp Trần vào lòng, giọng dịu dàng, “tôi muốn bảo vệ em. Tôi không muốn em xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
Diệp Trần im lặng, cảm thấy sống mũi cay cay.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, hệ thống đều bảo cho cô biết nhân vật phản diện lần này xấu xa cỡ nào, nào trả thù loài người bằng thủ đoạn độc ác, nào lạm sát người vô tội, nào nhân cách phản xã hội. Vậy nhưng, mỗi lần, khi cô thực sự tiếp xúc với người này, cô đều cảm thấy, đối phương có một linh hồn trong sạch đến đáng kinh ngạc.
Diệp Trần dằn mọi cảm xúc trong lòng lại, hờ hững đáp: “Ờ.”
“Nhớ phải sống.”
Bạch Sùng đưa tay dọc theo sống lưng của cô, vì sốt cao nên tay anh ta nóng một cách lạ lùng, như thiêu như đốt, như bất kể lúc nào cũng có thể bùng lên một ngọn lửa.
Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại: “Nếu không tôi sẽ cho bọn họ uống máu mình. Em cũng biết hậu quả sẽ thế nào, lỡ như chẳng may em có chuyện, tôi sẽ không sống nữa.”
Diệp Trần cười giễu cợt: “Anh cho là tôi thèm để ý anh à?”
Bạch Sùng cười cười, nhắm mắt lại: “Vậy em cứ không thèm để ý đi.”
“Anh!”
“Bạch ca!”
Dương Thu chạy xộc vào trong lều, nhìn thấy sắc mặt của Bạch Sùng, cậu ta liền biến sắc. Trước khi cậu ta kịp quay đầu chạy mất, Diệp Trần giữ cậu ta lại, ghì đầu cậu ta xuống nền đất, lành lạnh bảo: “Zombie bên ngoài để tôi giải quyết, cậu chăm sóc cho anh ta.”
“Cậu là dị năng hệ chữa trị đúng không?” Diệp Trần xác nhận lại. Dương Thu cảm nhận được lực tay của Diệp Trần, không dám giãy dụa. Cậu ta hoàn toàn có lý do để tin rằng, ở giây tiếp theo, Diệp Trần hoàn toàn có khả năng ấn cho cậu ta nát sọ!
Cậu ta thở dồn dập, cố khuyên nhủ Diệp Trần: “Diệp tỷ, bệnh trạng của Bạch ca rõ ràng là đã sang giai đoạn zombie hóa thứ hai rồi. Hệ chữa trị hiện giờ căn bản không thể nghịch chuyển được người đã sang giai đoạn hai!”
“Không phải tôi đang thương lượng với cậu.”
Diệp Trần ấn đầu Dương Thu, giọng nghiêm túc: “Trông nom anh ta cho tốt, zombie bên ngoài để tôi giải quyết. Nếu anh ta chết, tôi quay về, đừng hòng còn một ai sống sót.”
Vừa nói xong, bên ngoài vọng tới tiếng gào thét của zombie. Dương Thu tái mặt, cắn răng đáp: “Được, tôi đồng ý với chị, nhưng nếu anh ta zombie hóa…”
“Tôi sẽ xử lý.”
Diệp Trần buông Dương Thu ra, lập tức đi ra ngoài, ra tới cửa, cô đột ngột dừng bước: “Bạch Sùng.”
Bạch Sùng có cảm giác mình đang rơi vào trong núi đao biển lửa, bị lửa thiêu đốt, bốc cháy, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người gọi mình, anh ta biết là Diệp Trần, cố gượng mở mắt ra, trông thấy bóng dáng xinh đẹp của người kia.
“Tôi sẽ sống, không được làm càn.”
Diệp Trần hạ giọng nói nhỏ, nói xong liền đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, Diệp Trần trông thấy có rất nhiều người đang nằm rạp cạnh lưới điện, dùng súng máy bắn lia lịa vào lũ zombie đang không ngừng lao mình vào lưới điện.
Diệp Trần mua trên trang mua sắm một đôi song đao và một chiếc boomerang, nói với đám người: “Lùi ra sau một chút, đừng để bị zombie tóm được.” Sau đó, cô mở cửa lưới điện. Zombie thấy cửa mở liền ùa lên. Diệp Trần lạnh mặt chém một đao, bổ đôi con zombie trước mặt thành hai nửa.
Máu thịt bắn tứ tung. Diệp Trần đóng cửa lại sau lưng, xông thẳng ra ngoài.
“Cô ta làm gì vậy?!”
Nghiêm Uy xông vào trong lều, Dương Thu đặt Bạch Sùng vào nằm trong chăn, không để những người khác nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Bạch Sùng. Một mặt cậu ta dùng dị năng để trị liệu, một mặt nói với Nghiêm Uy: “Diệp Trần có dị năng, chị ấy bảo chăm sóc cho Bạch Sùng, chị ấy sẽ bảo vệ chúng ta an toàn.”
“Chỉ một mình cô ta?!”
Nghiêm Uy gắt lên: “Cậu xem cảnh tượng bên ngoài là thế nào đi!! Hôm nay có ít nhất mấy ngàn con zombie tới khiêu chiến, chúng đang không ngừng húc vào lưới điện. Mấy thằng trong căn cứ cũng không thấy phái người ra giúp. Bọn chúng định đứng nhìn chúng ta chết hay sao?!”
“Bình tĩnh một chút.”
Dương Thu nhíu mày: “Lúc này, căn cứ sẽ không mở cửa đâu. Chúng ta hãy tin tưởng Diệp Trần nhiều hơn một chút.”
Nghiêm Uy còn đang định mở miệng nói tiếp thì bên ngoài có người gọi anh ta: “Nghiêm ca, anh mau ra xem này!”
Nghiêm Uy giậm giậm chân, quay người bỏ ra ngoài.
Bước ra ngoài, anh ta ngây người ra trước cảnh tượng trước mắt.
Diệp Trần tấn công lũ zombie hệt như bổ dưa, chặt đồ ăn vậy. Lũ zombie ban nãy tới gần lưới điện đã bị cô ta cho bay đầu. Chiếc boomerang khổng lồ trong tay cô ta mỗi lần bay đi là lại gặt được cả loạt đầu về, trường đao trong tay như đang thu hoạch rau, nhảy lên vai đối phương, túm tóc, cắt.
Động tác của cô ta nhẹ nhàng, lưu loát, như bóng ma trong đêm. Mọi người chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng người linh hoạt như mèo của cô ta nhảy lên nhảy xuống liên tục giữa một bãi chi chít zombie.
Zombie bên ngoài lưới điện ngã xuống hết lớp này đến lớp khác. Xác bị Diệp Trần quăng chất thành núi, hình thành một bức tường chắn tự nhiên.
Núi thây ngày càng cao, gần như đã cản hết tầm mắt của mọi người. Đám đông ở trong lưới điện không còn quan sát được rõ tình hình bên ngoài, chỉ có thể phán đoán dựa vào vẻ mặt của đám lính gác căn cứ để xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Căn cứ giật mình sững sờ trước diễn biến mới này, vốn đã sẵn sàng để chiến một trận thì bên ngoài lại bỗng xuất hiện một người.
Người đó liên tục chiến đấu với lũ zombie, một thân một mình thu hút sự
“Cô ta bị bắt rồi sao?”
Trưởng trạm căn cứ Trương Quốc Vĩ cầm ống nhòm quan sát, mật độ zombie quá cao, ông ta hoàn toàn không theo dấu được Diệp Trần, sốt ruột ra lệnh: “Không thể để một nhân tài như vậy bị uổng mạng! Nổ súng! Mau nổ súng!”
Lập tức, tiếng súng vang lên, tiếng zombie gào thét và tiếng súng nổ hòa lẫn vào nhau giữa màn đêm đầy hãi hùng.
Chẳng ai biết đêm đó rốt cuộc dài cỡ nào.
Đám người trong lưới điện tụ lại với nhau, trao cho nhau hơi ấm và cảm giác an toàn. Dương Thu ở một mình trong lều trông nom Bạch Sùng. Cậu ta cầm súng trong tay, sẵn sàng bất cứ lúc nào, hễ Bạch Sùng hóa zombie thì sẽ giết ngay, rồi tự sát.
Mười mấy người bên ngoài đều là người thân, bạn bè tốt của cậu ta. Bạch Sùng tốt với cậu ta, Diệp Trần cũng tốt với cậu ta nhưng nếu Bạch Sùng hóa thành zombie, cậu ta không thể nào đứng xem được, bởi vì Bạch Sùng trở thành zombie đồng nghĩa anh ta đã trở thành mối đe dọa trực tiếp tới thân bằng cố hữu của y.
Bạch Sùng biết tình trạng của bản thân không mấy lạc quan. Anh ta mơ màng tỉnh lại, có cảm giác móng tay đã bắt đầu dị biến. Tuy vậy, đầu óc anh ta vẫn rất tỉnh táo. Anh ta quay đầu nhìn Dương Thu vẫn đang luôn căng thẳng tột độ, cảm thấy có gì đó lành lạnh đang từ người Dương Thu chảy sang người mình.
“Diệp Trần đâu?”
Anh ta hỏi bằng giọng khản đặc.
Dương Thu cười gượng gạo: “Chị ấy vẫn đang ở bên ngoài. Không sao đâu, anh cứ nghỉ đi, ráng chịu đựng.”
“Bạch ca,” thấy mắt Bạch Sùng vẫn tỉnh táo, trong lòng Dương Thu nhen nhóm lên một tia hi vọng, “anh có thể mà. Chỉ cần qua được ba ngày của kỳ nguy hiểm thì anh sẽ không bị biến thành zombie nữa. Người khác không làm được, không có nghĩa là anh không làm được. Nhất định anh có thể, đúng không?!”
Bạch Sùng không đáp. Luồng sức mạnh đặc biệt từ người Dương Thu giúp anh ta giữ được tỉnh táo nhưng Bạch Sùng vẫn cảm thấy còn thiếu một chút nữa.
Anh ta cần Dương Thu.
Vào giây phút ấy, đầu óc vô cùng tỉnh táo của anh ta liền ý thức được điều này.
Anh ta mua một chai coca ướp lạnh và kim châm trên trang mua sắm rồi âm thầm đâm kim vào ngón tay, kín đáo nhỏ máu vào trong nước ngọt.
Dương Thu quá căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện ra việc Bạch Sùng đang làm, tới tận khi coca đã đưa tới tận miệng, cậu ta mới phát hiện ra Bạch Sùng đưa cho mình một cốc coca.
“Cậu căng thẳng quá rồi.”
Bạch Sùng từ tốn nói: “Uống cho đỡ sợ, bình tĩnh một chút.”
Dương Thu không từ chối ý tốt của Bạch Sùng, nhận cốc coca uống.
“Bạch ca lấy coca đâu ra vậy? Còn mát lạnh nữa!”
“Dị năng không gian.”
Bạch Sùng nhắm mắt lại, không nói gì thêm. Dương Thu ngồi nghỉ một lát, bỗng cảm thấy có một luồng năng lượng khổng lồ ùn ùn trỗi dậy.
Cậu ta bắt lấy tay Bạch Sùng, cố hết sức chuyển nó sang người đối phương. Mình cậu ta không khống chế được nó, nếu không có ai đó chia sẻ nguồn lực này với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ nổ tung!
Bạch Sùng cảm nhận được luồng sức mạnh đang xộc thẳng vào, cảm nhận được sự biến đổi của bản thân, hô hấp trở nên dồn dập.
Sắp rồi, sắp rồi!
Bạch Sùng cảm giác thấy có thứ gì đó tắc nghẽn trong mạch máu đang bị công phá.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng người la hét.
“Bọn họ la gì vậy?!”
“Diệp Trần chết?!”
“Diệp Trần chết phải không?!”
Bạch Sùng mở choàng mắt, cuồng phong cuồn cuộn cuốn quanh người anh ta! Dương Thu bị hất bay ra. Bạch Sùng hoang mang lao ra ngoài, quát lớn: “Diệp Trần đâu rồi?!”