“Này Độc Nhãn, đẩy cái giá sang bên trái chút đi.”Tô Mạt Lê mặc một chiếc áo hồng tay ngắn phối cùng một cái quần thể thao đứng trong vườn rau, cực kỳ nghiêm túc dựng cái giá để trồng dưa leo.
Ở Ma giới không có mặt trời nóng cháy, chỉ có một quả cầu đen kịt điểm tô cho bầu trời đỏ rực, quả cầu đen được bao quanh bởi một quầng sáng đỏ, đám ác ma nói rằng chúng xem cái này là “Vầng Mặt Trời”...!Ban ngày ở Ma giới thì là trời đỏ mây đen, đến ban đêm thì biến thành trời đen mây đỏ, quả cầu đen trên trời chẳng biết là biến mất tăm mất tích hay là hòa vào trong khung trời đen tuyền kia.Bên ngoài vườn rau dựng một cái giá cao màu đen, nhìn giống một cái móc treo quần áo rất đỗi đơn sơ, một thứ màu vàng hình cầu treo lửng lơ ở ngay chính giữa cái giá.
Đây chính là mặt trời giả mà Tô Mạt Lê dùng hắc ma pháp biến thành từ lâu.
Muốn cây trồng sinh trưởng thì nhân tố không thể thiếu đó là mặt trời, không khí và nước.
Không khí và nước thì ở Ma giới có cả rồi, nhưng còn ánh mặt trời thì hơi mơ hồ.
Tô Mạt Lê đã tham cứu rất nhiều tài liệu về hắc ma pháp, cũng không hề có ghi chép nào rõ ràng về việc “Vầng Mặt Trời” có thật sự giống như một Mặt Trời theo đúng định nghĩa hay chỉ đơn giản là thứ mà Ma giới trang trí cho bầu trời mà thôi.
Cô cũng hoài nghi liệu mầm giống gieo trên thứ đất đen kịt này có thể nảy mầm được hay không, nhưng may mắn, mặc dù chậm một xíu nhưng cây vẫn nảy mầm như thường.Cô thử dùng Vầng Mặt Trời của Ma giới để trồng mấy nhóm rau cải.
Khí hậu ở Ma giới bốn mùa đều ấm áp, không lạnh cũng chẳng nóng, có thể trồng mấy đợt hoa màu.
Một năm thi thoảng cũng có vài lần nổi lên bão tố cuồng phong, hay rơi mấy đợt tuyết mà chẳng cách nào đoán định trước, rồi mấy đợt mưa đá màu đỏ rơi mấy hạt to như quả lựu, trong năm kiểu gì cũng sẽ có mấy ngày như thế.Đúng như dự đoán của cô, khi dùng Vầng Mặt Trời chiếu sáng, dùng đất đai đen kịt trồng cây sẽ trồng ra mấy thứ thực vật biếи ŧɦái.
Dù là rau cải hay trái cây thì bề ngoài của chúng cũng sẽ lốm đốm đầy những sọc, vằn đen kéo dài.
Tô Mạt Lê bạo gan nếm thử thì trừ mấy chỗ bị đốm đen chẳng nếm ra vị gì, mấy chỗ khác hoàn toàn bình thường, khi ăn cũng không thấy có khó chịu ở đâu.Thế thì làm cách nào mới có thể trồng ra được hoa màu bình thường bây giờ? Cô có thể mang đất đai hay chất dinh dưỡng từ Nhân gian về, đây vốn không phải vấn đề lớn, cái chính là ánh mặt trời.
Tô Mạt Lê vừa nhìn đăm đăm chồi non vừa nghĩ tới nghĩ lui, rồi bỗng nhiên, linh cảm chợt lóe lên trong đầu cô.
Phải rồi, cô có thể làm một nguồn sáng nhân tạo, dạng như đèn chiếu sáng thực vật quang hợp ấy.Kinh qua một quãng thời gian thử nghiệm, cuối cùng Tô Mạt Lê cũng sử dụng hắc ma pháp tạo ra được một mặt trời giả.Chỗ đặt mặt trời giả vẫn còn xiêu vẹo, Tô Mạt Lê ngồi chồm hổm dưới đất canh góc bèn ra lệnh cho đám ma vật nhỏ: “Đẩy sang phải một chút.” Độc Nhãn và đám ma vật khác hì hà hì hục đẩy cái giá đỡ.“Tốt rồi, giữ nguyên đi.” Tô Mạt Lê hài lòng rồi đứng lên rảo quanh một vòng vườn rau, đám ma vật nhỏ thì lẽo đa lẽo đẽo sau lưng cô.Cô vươn tay, vỗ lên đầu một hàng đám ma vật nhỏ, chúng nó co cụm mình lại cọ lên tay cô, lại không kiểm soát được đám ma khí đang bốc hơi.
Tô Mạt Lê bắt lấy đám ma khí ấy rồi nhét lại vào trong thân thể của chúng nó, giống như nhét bông gòn vào trong búp bê vậy.“Lại đây, giúp ta chỉnh sửa cho xong giá đỡ mặt trời chiếu cho vườn hoa của ta đi nào.”Đám ma vật nhỏ nghe lời theo sau, lặng lẽ đẩy đẩy giá đỡ vầng mặt trời dành cho vườn hoa.Căn nhà màu hồng phấn của Tô Mạt Lê nằm ở bên trái cửa vào, đối diện cửa nhà là vườn hoa, ngay sát bên cạnh khu vườn có đặt một chiếc cầu trượt và có cả một cây Hắc Mộc cành lá xum xuê, chạc cây to khỏe oằn mình xuống thì được treo lên một cái xích đu màu đỏ.
Bên phải của cây Hắc Mộc ấy chính là vườn rau của Tô Mạt Lê.Trong vườn hoa, Tô Mạt Lê đã trồng bông hoa mà cô mang về từ Nhân gian, có điều, bởi vì Vầng Mặt Trời kia mà nó đã mang trên mình hai màu đen đỏ xen lẫn, trông đến là quỷ dị.
Bây giờ có mặt trời giả này rồi, cuối cùng thì cô cũng có thể nhìn thấy đóa hoa màu hồng, làn cỏ màu xanh.
Nào là hoa dâʍ bụt, hoa mẫu đơn đỏ, hoa hồng đỏ, đều được chuẩn bị đầy đủ hết cả! Hoa Hắc Ma vốn có sẵn trong sân cũng được dời đến bên trong vườn hoa, chẳng biết hấp thụ được ánh sáng bình thường này thì có thể biến màu hay không đây.
Tô Mạt Lê vừa líu lo hát, vừa bón phân cho khóm hoa.“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên, đám ma vật tí hon nghe thấy thì tức khắc “Viu” một cái chạy đến dưới tán cây Hắc Mộc.“Xin chờ một chút ạ.” Tô Mạt Lê quay về nhà mình lấy chiếc áo choàng đen khoác lên người.
Đến chỗ cô ở thì chỉ có vài ba tên ác ma cố định thôi, ví dụ như là tên ác ma Tam Giác hay đi truyền đạt mệnh lệnh của Nhị Đại Vương Fado, hoặc là đám ác ma lái buôn đến đa cấp về đống sách hắc ma pháp chẳng hạn.Mở cánh cửa gỗ ở sân nhỏ thì đã thấy một ác ma với ba chiếc sừng dài hai mươi xen-ti-mét đứng ngay trước cửa.
Ác ma này khoác một chiếc áo khoác dài đen, sở hữu đôi mắt với đồng từ hẹp dài điển hình, trên bả vai anh ấy có một con thỏ da đen mắt đỏ đương ngồi.
Hai tên ác ma đi theo sau thì đang bưng hai cái xô to oành, trong xô bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.Tô Mạt Lê thầm đặt tên cho ác ma có ba cái sừng này là Tam Giác.
Tam Giác là một trong những ác ma tay sai đắc lực của đại nhân Fado, nghe bảo là đã đi theo đại nhân được hơn hai trăm năm rồi.
Tam Giác chỉ mới hơn ba trăm tuổi mà thôi, nói cách khác, chỉ mới hơn mấy chục tuổi anh ấy đã được đại nhân Fado xem trọng, chuyện này khiến chúng tùy tùng khác hâm mộ vô cùng.
Nói anh ấy là một phần tử ưu tú của Ma giới cũng không ngoa.Dưới góc nhìn của Tô Mạt Lê, thì việc Tam Giác lọt vào mắt xanh của đại nhân Fado cũng bởi vì anh ấy nói ít làm nhiều.
Những gì không cần huyên thuyên thì anh chưa bao giờ tốn hơi thừa lời cả.Tô Mạt Lê đặt tay phải lên trước ngực mình rồi gật đầu bày tỏ sự tôn kính: “Chúc anh có một ngày tốt lành.”Đối với Tô Mạt Lê, người mà từ trước đến giờ đều luôn tỏ vẻ rất mực cung kính lễ độ, đại nhân Tam Giác gần như chẳng bao giờ phóng ra khí thế áp chế người cả.
Anh ấy gật đầu rất khẽ, lại đưa cho Tô Mạt Lê một cái túi, chất liệu của túi lúc sờ vào có cảm giác làm bằng da.
Đây chính là vũ khí ma vô lượng trung cấp chế từ da ma thú mà ra.Tô Mạt Lê kinh ngạc vô cùng, tuần trước cô vừa mới đến Nhân gian hóa duyên, tính ra cách lần tiếp theo phải khoảng một tháng nữa lận.
Với cả bình thường lúc đưa cho cô vũ khí ma từ máu đều là thứ vũ khí cấp thấp, sao lần này lại đổi sang cấp trung? Sức chứa của cấp trung hơn cấp thấp những mấy chục lần đấy.
Chẳng nhẽ nguyên nhân đến từ việc lần trước cô chứa đầy ự vũ khí ma vô lượng cấp thấp kia sao?Tam Giác cầm vũ khí ma, nói rằng: “Lần trước trong vụ các ác ma đi thu thập máu tươi, cô chính là người thu được nhiều nhất, ngày mai đến lượt cô tiếp.”Cũng có ác ma chẳng thích đến Nhân gian chút nào, ngoại trừ nếm được chút máu tươi mới ra thì họ thấy chẳng còn chỗ tốt gì nữa cả.Tô Mạt Lê nhận lấy vũ khí ma, gật đầu, nói lời cảm ơn.
Trong lòng cô mừng rỡ hét lớn, nếu cô mà biết càng thu thập nhiều máu thì càng có cơ hội đi tới Nhân giới hơn thì cô đã nỗ lực gom góp nhiều hơn nữa từ sớm mới phải.Tam Giác phất tay một cái, hai ác ma đi theo sau đặt hai cái thùng gỗ trước cửa, Tam Giác nói: “Đây là phần thưởng mà đại nhân Fado ban cho cô, cô muốn để ở trong sân hay ở cửa đây?”Máu trong thùng gỗ đều là máu tươi vừa mới lấy từ Nhân giới về, ngon ngọt làm sao, đối với ác ma mà nói thì đây chính là phần thưởng tốt nhất.Tô Mạt Lê nhìn thùng gỗ trong chốc lát, tức thì nhường một lối vào cổng: “Phiền anh giúp tôi để vào trong.”Hai tên ác ma bưng thùng gỗ bước vào trong sân, Tô Mạt Lê thì đi đằng trước dẫn đường.
Còn Tam Giác thì đây là lần đầu tiên anh ấy vào trong sân nhà của Tô Mạt Lê.
Phần lớn ác ma sống rất tùy tiện, sân vườn lắm khi còn chẳng có mà chỉ có một ngôi nhà trơ trọi bên đường thế thôi.Tô Mạt Lê cố tình chọn nơi ở hơi chếch so với điện chủ của đại nhân Fado.
Số lượng ác ma sống ngay trung tâm lãnh thổ của đại nhân Fado phải nói là nhiều vô kể, thật sự chật chội chịu không nổi.Vừa vào sân thôi, Tam Giác đã nhận ra ngay sự bất đồng giữa ngôi nhà của Tô Mạt Lê và của người khác.
Không hề sơn một màu đen như Ma giới vẫn hằng có mà là một màu trắng rất mực tươi sáng, Ma thực trong sân cũng mang mấy màu hồng hồng xanh xanh kỳ quái, trên cây Hắc Mộc trồng trong sân lại có vô vàn ma vật đang bám đậu.Lúc Tô Mạt Lê đi ra cùng với hai tên ác ma kia thì Tam Giác đang đứng ngay trước vườn rau, đâm chiếc móng tay nhọn hoắt của mình vào quả cà chua vừa đen vừa đỏ, thấy Tô Mạt Lê thì bèn hỏi cô: “Đây là cái gì vậy?”Tô Mạt Lê: “...!Cà chua.” Mặc dù Tam Giác không phải là cấp trên của cô, nhưng cấp bậc vẫn cao hơn cô, thế nên Tô Mạt Lê ngắt một quả xuống đưa cho anh ấy: “Cái này ăn được đấy, không có vấn đề gì đâu.
Anh mang về đi.”Tam Giác nhận lấy cà chua, nhìn một hồi thì bỏ vào trong túi đựng đồ mang theo bên mình.Ác ma luôn có nỗi tò mò vốn có đối với những thứ màu đỏ mà có thể ăn được, như là rượu vang, máu, chúng nó đều có màu đỏ.
Sau khi Tô Mạt Lê biến thành ác ma, cô cũng luôn dành một