Tô Mạt Lê không thể nói là vì đỡ thèm được, có người ăn cám lợn cho đỡ thèm hay sao?Vắt kiệt óc suy tư, cuối cùng cô nở một “nụ cười thương mại” điển hình: “Tôi đang làm nghiên cứu.”Sợ một lời không hợp bị xay thành thịt vụn, Tô Mạt Lê tiếp tục giải thích: “Con người ở độ tuổi khác nhau thì hương vị và độ thơm ngọt của máu cũng khác nhau.”Đại ác ma gật đầu, đồng tử màu đỏ nhìn chằm chằm cô như rắn rình mồi, làm da đầu Tô Mạt Lê tê dại.“Tôi muốn...!muốn nghiên cứu xem nếu ăn đồ ăn khác nhau thì có phải hương vị máu cũng khác nhau không.
Vì vậy nên tôi mới tìm thực vật của con người về trồng, lần sau tôi đi Nhân giới sẽ cho loài người ăn, sau đó tôi lấy máu của bọn họ để thử.”Đại ác ma hỏi: “Sao phải phiền phức như thế? Dứt khoát tìm đồ ăn trên Nhân gian luôn không tốt à?”Tô Mạt Lê nuốt khan: “Tôi chỉ thử thôi, lần sau sẽ lên Nhân gian tìm đồ có sẵn.” Lần sau cô phải phong bế ba tầng không gian, tuyệt đối không thể để bị bắt được.Đại ác ma không phủ định cô, cũng không thể nhìn ra anh có tin hay không, chỉ thong thả bước vào trong nhà.
Mà vừa đến bên trong, Đại ác ma thấy vách tường và trang trí trong nhà thì khựng bước lại.
So với ác ma khác nhà chỉ có bốn bức tường thì nội thất trong nhà Tô Mạt Lê quá nhiều.
Nhà của ác ma khác trừ áo choàng đen, lọ đựng máu, giường, sách hắc ma pháp thì không còn gì nữa, ai như cô, nào là tủ lạnh, giá bát, giá sách, bàn học...Đại ác ma đi tới nhìn phía sau tủ lạnh, giơ tay xốc phần lưng tủ ra.
Tô Mạt Lê nhìn mà xót, cũng đừng chơi hỏng nha, thứ này khó lắm mới mang về được đấy.Đại ác ma nhìn thoáng qua động cơ ma khí bên trong, lại quay đầu nhìn Tô Mạt Lê.Tô Mạt Lê âm thầm cầu nguyện trong lòng, ngài đừng nhìn tôi, uy áp này quá khó chấp nhận.“Tự cô học được sao?”Tô Mạt Lê lắc đầu: “Tham gia dạ tiệc nhìn thấy đồ điện chạy bằng ma khí, sau đó tìm người chế tạo để học.”Đại ma vương đậy khung sau tủ lạnh vào, lại nhìn một vòng trong phòng, ngồi xuống chiếc bập bênh rồi bắt đầu đong tới đưa lui.Chỉ cần Chris Fado chưa đi là trái tim Tô Mạt Lê vẫn thấp thỏm không yên nổi.
Canh tiết cay đã nấu xong rồi, Tô Mạt Lê giấu tay ra sau lưng, lén thu hắc ma pháp hệ lửa về.Chris Fado chống má bằng một tay, cười nhạt nhìn Tô Mạt Lê chằm chằm, môi mỏng khẽ mở: “Nói ta biết, vì sao cô muốn nấu đồ ăn của Nhân gian? Đó là hắc ma pháp sao?”Lời của Chris Fado như câu từ thôi miên, nhè nhẹ tiến vào trong tai Tô Mạt Lê, đại não của cô trở nên mơ hồ, hai mắt dại ra, không tự chủ được mà trả lời: “Vì tôi thèm.”Tô Mạt Lê vừa tỉnh táo lại: “...”Vẻ mặt ung dung của Chris Fado cứng lại một thoáng, cô nàng ác ma quái dị này rất thông minh, dùng hắc ma pháp thuần thục vô cùng.
Đáng tiếc là ít tuổi quá, sau mấy trăm năm có lẽ cũng sẽ thành một ác ma vô cùng xuất sắc.
Ban đầu anh cho rằng cô đang nghiên cứu hắc ma pháp gì đó, dùng đồ ăn và máu người để che giấu mà thôi.
Kết quả thì sao? Thèm? Lại có ác ma thèm đồ ăn của con người à? Chris Fado biết, cô nghe ma âm của mình xong thì không thể nói dối.“Ăn cho ta xem.”Được rồi, chỉ cần không treo cổ tôi thì bắt tôi làm gì để ngài thôi nghi ngờ cũng được hết, Tô Mạt Lê thầm nghĩ.Canh tiết cay trong nồi tản ra hương ớt thơm nồng, Tô Mạt Lê dùng một tay cầm thìa, một tay cầm đũa, nghiêng người đứng trước bếp ăn, vừa ăn mấy miếng đã nghe Chris Fado nói:“Quay qua phía ta ăn.”Tô Mạt Lê nuốt miếng sách bò trong miệng xuống, bưng bàn và ghế ra một bên, đặt nồi lên một miếng lót trên bàn, sau đó quay mặt về phía Chris Fado ăn từng miếng lớn.
Một miếng tiết, một miếng sách bò.
Cô không thích ăn lươn, lần này là thấy đẹp nên mới mua, thầm nghĩ lần sau cho thêm thịt bò đi.Chris Fado từng nhìn ác ma ăn thịt uống máu người, không ác ma nào ăn uống ngon lành như cô nàng ác ma quái dị này.
Tiếng nhấm nuốt bay vào tai, ăn một lúc còn khụt khịt mũi, thật là một quái thai, chẳng lẽ dị tật bẩm sinh làm phương diện nào đó bị thiếu sót à?Tô Mạt Lê liếc nhìn Đại ác ma đang nhìn mình đầy thâm ý, khép mi tiếp tục ăn, sau khi ăn sạch sẽ rồi mới ngẩng đầu lên.Chris Fado phát hiện ác ma dị dạng muốn nói lại thôi thì lên tiếng: “Nói đi.”“Có cần uống hết canh không?” Cô thật sự không muốn uống nước dùng, nhiều mỡ quá.Chris Fado nghe không hiểu, không biết bao nhiêu năm rồi anh chưa nghe thấy cái từ ‘canh’ này, ánh mắt lập lòe không trả lời.Tô Mạt Lê: “...” Uống thì uống, đừng nhìn tôi như thế nữa đi.Cô bưng bát lên uống ừng ực cạn sạch, có ít nước canh chảy ra ngoài khóe miệng, Tô Mạt Lê vội rút khăn tay trong ngăn kéo ra lau miệng.
Đây chính là điều bất tiện khi làm ác ma đây, răng nanh cách quá rộng, dùng chén thủy tinh hay bát thì uống cái gì cũng vẫn tràn ra ngoài.
Không biết Chris Fado uống đồ uống có vương vãi không nhỉ?Nhìn Tô Mạt Lê uống xong, Chris Fado mới ý thức được ‘canh’ mà cô nói là cái gì.Thấy ác ma dị dạng chật vật lau miệng, Chris Fado cảm thấy tư chất của cô đều dùng hết trên hắc ma pháp rồi.
Anh đứng khỏi chiếc ghế bập bênh, đi thẳng vào phòng ngủ.Trong phòng ngủ có bàn trang điểm Tô Mạt Lê mang về từ Nhân gian, có tủ áo, giường đôi, chiếc đệm hãng Simmons và ba bộ chăn gối.Chris Fado nhìn một vòng, tuy bố trí nơi này không xa hoa như cung điện của anh nhưng so với các ác ma khác thì tương đối thoải mái.Anh chỉ vào chiếc đệm Simmons trên giường: “Ở đâu ra thế?”Tuy không có lệnh nào rõ ràng cấm ác ma không được một mình mang đồ từ Nhân gian về, nhưng đúng là chưa từng có ác ma làm như vậy.
Nếu bị cấp trên phát hiện lấy việc công làm việc tư, lén mang đồ vật cá nhân về...!Chỉ cần Chris Fado truy ra là không phải trò đùa được đâu.Tô Mạt Lê nhún vai, ăn ngay nói thật: “Mang từ Nhân gian về.”“Dùng cái gì?”Tô Mạt Lê đi tới bên giường, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái túi lớn.
Đây là vũ khí ma vô tận cao giai do đích thân cô luyện chế ra, trước giờ chưa từng đựng đầy nổi.Chris Fado nhận lấy vũ khí ma đánh giá một hồi, luyện chế rất hoàn mỹ, năng lực sánh ngang với tùy tùng phụ thuộc mà anh luyện ra.Vũ khí ma vô tận bị ném trở về, Tô Mạt Lê vội nhận lấy nhét vào tủ đầu giường.
Cô vì luyện cái túi lớn này mà tốn không ít tài liệu và thời gian đấy.Chris Fado lại dạo quanh phòng một vòng rồi đi ra ngoài.
Tô Mạt Lê chỉ có thể lon ton theo sau, thấy Đại ác ma ra sân, nhìn chằm chằm vào cây cà chua như lúc Tam Giác thấy cà chua vậy.“Đây là cà chua.”Chris Fado vươn móng tay bén nhọn hái một quả đỏ tươi xuống cầm trong tay, nhìn về phía Tô Mạt Lê.Ý gì thế? Tô Mạt Lê đơ ra vài giây mới phản ứng kịp, là anh muốn cho cô ăn đúng không?Tô Mạt Lê nhận cà chua, tùy tiện xoa xoa hai cái rồi cắn một miếng.
Trừ chỗ có chấm đen thì nơi khác đều chua chua ngọt ngọt, nước màu đỏ chảy dọc cổ tay xuống.
Tô Mạt Lê làm ác ma quen rồi, trực tiếp vươn đầu lưỡi dài nhỏ liếm nước.Răng nanh thấp thoáng hỗn loạn thịt quả đỏ tươi, chóp mũi Chris Fado cũng vương vít mùi thịt quả chua ngọt thơm ngát.Chris Fado vươn tay, Tô Mạt Lê trơ mắt nhìn đối phương lại hái một quả cà chua cuối cùng xuống.
Vẫn phải ăn à?Mấy thứ này ăn bao nhiêu cũng không no đâu, Tô Mạt Lê vừa định nhận lấy cà chua thì bất ngờ thấy Chris Fado tự mình cắn một miếng.Người này ăn đồ ăn không vương nước ra ngoài, Tô Mạt Lê phát hiện lúc Chris Fado cắn đồ ăn thì nhân lúc răng nanh vừa rút ra đầu lưỡi đã nhanh chóng liếm sạch sẽ nước tràn rồi.Ác ma tới Nhân gian chưa bao giờ sẽ ăn bậy đồ gì trừ máu tươi.
Chris Fado cũng không ghét vị chua ngọt của cà chua, dù sao trước giờ đều chưa từng thử.Đại ác ma mặt lạnh thờ ơ cắn vài miếng đã hết sạch quả cà chua.“Lần sau khi nào mới có?” Đại ác ma hỏi.“Phải mấy tháng.” Tô Mạt Lê nói xong mới ý thức được đây là cơ hội lấy lòng lãnh đạo, vì thế nói tiếp: “Ngày mai lúc tới Nhân gian tôi sẽ mang về cho Đại nhân nhiều một chút.”Đại ác ma cười khẩy liếc cô một cái: “Cả cái ở trong phòng nữa, mang cái lớn về.”Trong phòng? Tô Mạt Lê nghĩ ngợi một lát, Simmons ấy à...Nhìn bóng dáng Đại ác ma khẽ nhấc chân đã bay đi thật xa, Tô Mạt Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay về ghế quý phi của mình nằm vật ra, đám ma vật nhỏ cũng lục tục nhảy từ trên cây xuống.“Mau, đến nhảy lên lưng ta mấy cái đi.” Tô Mạt Lê nằm úp sấp sai