Chương 100: Thế giới 4 - Yêu là một tia sáng màu xanh lục (14)
Editor: Hạ Uyển
Beta: Cua
"Không cần." Nhiếp Gia vỗ vỗ tay. "Tại sao chúng ta phải dọn nhà. Về sau gã đến một lần thì tôi đánh một lần, để em xem mạng gã cứng đến cỡ nào."
Thời Kham cười kéo Nhiếp Gia vào, đóng cửa lại.
Hai người vừa vào cửa đã nghe thấy điện thoại Nhiếp Gia không ngừng đổ chuông. Thời Kham đeo tạp dề đi vào phòng bếp, Nhiếp Gia nhận điện thoại, đó là một giọng nói già nua tức giận đang chất vấn không ngừng.
"Tôi không quan tâm cậu là ai, cậu muốn cái gì. Nói cho tôi biết cuối cùng thì cậu có chứng cứ xác thực không?"
Âm thanh rất lớn. Nhiếp Gia không mở loa ngoài, mà Thời Kham ở cách đó không xa vẫn nghe được.
"Tất nhiên là có." Nhiếp Gia đi đến bên cạnh Thời Kham, giống như trước kia dịu dàng dựa vào vai gã xem gã nấu cơm.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói phẫn nộ kia bớt đi vài phần, trở nên bình tĩnh ổn trọng. "Bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm cậu, còn cậu, tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu biết điều chắc chắn sẽ được báo đáp hậu hĩnh."
"Tôi không cần báo đáp, tôi chỉ hi vọng bà tạm thời không nhắc đến chuyện này, bây giờ không phải lúc." Nhiếp Gia hờ hững nói.
"Không thể nào." Giọng nói trong điện thoại nhiều thêm một tia cường thế.
Thần sắc Nhiếp Gia thay đổi, trong mắt lộ ra tia không vui: "Bà Ôn, tôi hi vọng bà hiểu rõ một điều. Tôi không phải đang cầu xin bà, mà là đang thông báo cho bà, nếu như bà không biết điều mà tới làm phiền tôi, làm hỏng chuyện của tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Bây giờ bà cầm hết chứng cứ trong tay đi báo án đi, dùng hết tất cả thế lực của Ôn gia nhà bà, để xem nếu tôi không giúp bà, thì bà có thể kéo Thời Nghệ Viện xuống ngựa không."
Bên kia truyền đến tiếng hơi thở nặng nề, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Cần bao lâu?"
"Không quá một năm." Nhiếp Gia hờ hững nói.
"Không được!" Bà Ôn lập tức nói: "Quá lâu!"
"Hơn hai mươi năm bà không biết gì, bây giờ chỉ chờ một năm mà đã chờ không nổi sao?" Nhiếp Gia cười nhạo. "Tự bà liệu mà làm."
Dứt lời không đợi bà đáp lại Nhiếp Gia đã ngắt điện thoại, ai dám tỏ thái độ với quý bà này chứ, hiện tại những người khác của Ôn gia đã đứng ngồi không yên rồi.
"Thằng nhóc đó thật ngông cuồng!" Ôn Thanh Lâm đập tay xuống tay vịn ghế sô pha.
Diệp Anh đứng sau lưng bà, hờ hững liếc Ôn Thanh Lâm, ánh mắt hơi khinh thường.
"Y có đủ vốn liếng để cuồng ngôn như thế." Con trai út của bà là Ôn Viễn Phong lên tiếng cắt đứt lời của anh họ mình. Ánh mắt anh ta bình tĩnh rơi trên người của Diệp Anh, khẽ cười một tiếng nói: "Cô Diệp, làm phiền cô về nói với Nhiếp tiên sinh, chỉ cần trong tay y thật sự có đầy đủ chứng cứ, thì bao lâu chúng tôi cũng chờ."
Diệp Anh mỉm cười, nhìn vị thị trưởng trẻ tuổi biết điều này, mỉm cười nói: "Vậy thì tôi xin phép đi trước."
Sau khi Diệp Anh đi ra khỏi phòng khách Ôn gia thì một đám châu đầu lại nhau, sắc mặt bà Ôn ảm đạm, ngồi trên ghế sô pha im lặng không nói gì.
Ôn Thanh Lâm nói: "Thằng nhóc kia chỉ là thương nhân, chỗ dựa duy nhất của y là Lâm Hạo Nhiên, ngài nhịn y để làm gì? Trong tay y có cái gì, cháu đều có thể ép y phun ra!"
"Đánh rắm." Bà Ôn thở mạnh, sắc mặt không vui nhìn thẳng vào mắt Ôn Thanh Lâm.
Ôn Thanh Lâm sợ rồi, không dám lên tiếng nữa.
"Người phụ nữ vừa rồi có lai lịch không nhỏ, có thể khiến cô ta đi làm việc vặt như thế này, thì Nhiếp Gia và Thời Kham không phải quan hệ đơn giản đâu." Ôn Viễn Phong chậm rãi nói: "Đắc tội với Thời Kham thì coi như xong. Mẹ, nếu Nhiếp Gia đã đứng về phía Thời Kham, thì chắc chắn y đã biết Thời gia cũng chả phải dạng tốt lành gì. Y bảo chúng ta chờ thì chúng ta cứ chờ, y không có khả năng lừa chúng ta. Ôn gia chưa từng đắc tội y, càng không đắc tội Thời Kham, y không hề có động cơ."
Bà Ôn chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu: "Mẹ nghe nói vị kia của Thời gia sắp chịu không nổi rồi?"
"Đúng vậy đó, ngoại trừ chính chủ ra thì đâu ai biết thân phận của Thời Kham, mẹ nói xem thân phận của Thời Kham như vậy, ngày ngày bị cha và chị hắn xem thường, mưu đồ gì nữa đây, chẳng phải hy vọng mẹ của hắn đi nhanh hơn một chút hay sao." Ôn Viễn Phong nói.
Bà Ôn im lặng, bà nhìn chiếc nhẫn hơi cũ kĩ trên ngón tay mình, vành mắt hơi đỏ.
"Vậy thì chờ đi."
————————————
Trong căn hộ, Thời Kham hơi kinh ngạc, cười cười rồi xoa đầu Nhiếp Gia, hỏi: "Tôi còn đang tự hỏi tại sao Diệp Anh không có ở đây, thì ra là đi làm chân chạy vặt cho em. Em tìm lão thái thái Ôn gia làm gì?"
"Đánh rắn thì phải đánh bảy tấc chứ." Nhiếp Gia đặt điện thoại xuống, ôm Thời Kham từ sau lưng, thân mật cọ xát.
Thời Kham để mặc y ôm, kéo y đi tới đi lui trong phòng biếp. "Bảy tấc của Thời Nghệ Viện... ở chỗ nào?" Thời Kham nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lâm Hạo Nhiên, nhưng trên thực tế thì Lâm Hạo Nhiên vẫn không đủ điều kiện.
Chị của hắn là Thời Nghệ Viện và cha hắn cũng giống nhau thôi, con cái đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. Hợp ý thì được yêu thương sủng ái, không hợp ý thì thẳng tay bỏ đi. Giống như Lâm Tiện, giống như hắn.
"Anh biết lúc còn trẻ Thời Nghệ Viện đã gϊếŧ người đúng không, anh đoán xem là gϊếŧ ai?" Nhiếp Gia nói.
"Con gái của bà Ôn?" Thời Kham kinh ngạc nói.
Đối với những việc nhỏ linh tinh của Thời gia thì Thời Kham không biết nhiều, hắn không có hứng thú, đương nhiên sẽ không có hứng đem những chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền hắn. Chỉ là Ôn gia thuộc giới chính trị, hơn hai mươi năm trước có con gái bị chết, việc này ít nhiều thì Bạch Lộ cũng đã nhắc đến với hắn.
Nghe nói Ôn Tình bị bệnh ngoài ý muốn mà chết, nếu như thật sự là Thời Nghệ Viện gϊếŧ, cũng khó trách Ôn lão thái thái sẽ nóng lòng gọi điện đến cho Nhiếp Gia để xác minh.
Đợi Thời Kham đoán xong, Nhiếp Gia lại thần thần bí bí lắc đầu, phủ nhận.
"Ôn Tình thật sự là bị bệnh mà chết, huống hồ hơn hai mươi năm trước cho dù Ôn gia không có quyền thế lớn như bây giờ, nhưng Thời gia cũng vậy thôi, sao Thời Nghệ Viện dám gϊếŧ Ôn Tình chứ?" Nhiếp Gia nhảy lên nằm sấp trên lưng Thời Kham, lấy một củ cà rốt rồi nhai nhai.
Thời Kham đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên "rầm" một tiếng, Diệp Anh vội vàng đá cửa xông vào, nhìn thấy hai người đang ở trong phòng bếp, lúng túng nói: "Tôi thấy khóa cửa hình như bị hỏng..."
"Lâm Hạo Nhiên phá đấy, không sao, tìm người thay khóa mới đi." Nhiếp Gia nhảy xuống nói.
Diệp Anh 'aiii' một tiếng, không dám nhìn sắc mặt của Thời Kham, vội vàng đi tìm đồ để thay ổ khóa.
Lại nói sau khi Lâm Hạo Nhiên bị Nhiếp Gia đánh ngất trong thang máy thì được vệ sĩ đưa đến bệnh viện, cánh tay bị gãy còn chưa lành, thì đến sống mũi gãy. Cũng may tỉnh lại nhanh, không để vệ sĩ