Chương 108: Thế giới 4- Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục (22)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
Diệp Anh báo cáo tình huống một cách đơn giản xong thì Thời Kham liền cúp điện thoại, hắn trầm mặc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, nhớ lại vừa rồi Nhiếp Gia nói rằng y gϊếŧ người, sắc mặt y lúc đó vừa quyết đoán lại vừa giống như đang tự ngược, giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim của hắn, máu me đầm đìa.
Thời Kham ngồi ở phòng khách rất lâu, bên ngoài trời cũng đã tối, mưa vẫn đang rơi, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm cùng những tia chớp.
Đoán chừng cảm xúc của Nhiếp Gia đã ổn định rồi, Thời Kham mới đứng dậy mở cửa phòng ngủ. Nhiếp Gia vẫn nằm giống lúc hắn đi ra, cuộn chăn lại thành một cục, ngay cả vươn mình một chút cũng không, im ắng như vậy cũng không biết có phải đang ngủ không.
Thời Kham mở đèn, không gọi Nhiếp Gia, chỉ cởϊ áσ vest ra, mò mẫm trong bóng tối, ôm Nhiếp Gia vào ngực, nhẹ giọng nói: "Là anh khiến em bất an như thế sao, vợ?"
Hắn động viên mà xoa xoa gáy Nhiếp Gia, cảm nhận được cơ thể y cứng đờ, nhịn không được cười nói: "Chồng đến rồi, đừng sợ, đừng sợ."
Nhiếp Gia muốn giãy ra lại bị Thời Kham ôm chặt hơn, y tâm hoảng ý loạn hỏi: "Thời Kham?"
"Ừ, ở đây, chồng ở đây." Thời Kham vỗ vỗ y như đang dỗ trẻ con. Không nhịn được đau lòng nghĩ, quả nhiên là vợ khóc rồi.
"Anh, anh khôi phục trí nhớ khi nào?" Tiếng của Nhiếp Gia rầu rĩ, có chút vui vẻ cũng có chút chột dạ.
Thời Kham nói: "Vừa nãy em có nghe thấy tiếng sấm không? Anh bị dọa sợ hết hồn, sau đó liền khôi phục."
Nhiếp Gia nghe hắn nói đùa như vậy, y dở khóc dở cười: "Lừa em."
"Không phải em cũng lừa anh sao? Không gϊếŧ người lại tự dưng nói mình gϊếŧ người làm gì?" Thời Kham lau nước mắt của y đi, cúi đầu muốn hôn y một cái nhưng lại tìm không đúng chỗ, hôn lên mũi của Nhiếp Gia.
Hai người không nhịn được mà cười cười, cười xong Nhiếp Gia cũng không nói gì nữa, chỉ ôm Thời Kham càng chặt, phát ra tiếng nức nở.
"Đừng khóc, đau lòng muốn chết." Thời Kham vỗ vỗ Nhiếp Gia, lúc này rốt cuộc cũng tìm đúng chỗ, hôn y thật lâu.
Nhiếp Gia có thể cảm nhận một cách rõ ràng tình cảm mà Thời Kham trao cho y, y cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng vì thế mà vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm bất an.
"Từ lần trước em đã muốn hỏi anh, anh hoàn toàn hòa nhập ý thức vào thế giới ảo này, liệu anh có gặp nguy hiểm gì ngoài thực tế không? Người của cục bảo mật thông tin có tin được không?" Nhiếp Gia nhỏ giọng nói.
"Đương nhiên sẽ gặp nguy hiểm." Thời Kham không lừa y, thành thật nói: "Nhưng trong thực tế không có em, em không biết anh nhớ em đến mức nào."
Nhiếp Gia mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.
Thời Kham ghé vào lỗ tai y thì thầm: "Hoàng tử nhỏ của anh bị người xấu bắt đi, nhốt vào cơn ác mộng đen tối, anh là một kỵ sĩ, cứu hoàng tử nhỏ của anh là sứ mệnh cũng là chức trách của anh. Giờ kỵ sĩ của em vượt mọi chông gai đến bên em, em thưởng cho hắn một nụ hôn, sau đó hắn đặt em lên yên ngựa, đưa em rời khỏi pháo đài. Sau đó nữa hoàng tử nhỏ muốn thưởng cho hắn tư cách kết hôn với mình, từ đó về sau hai người sống hạnh phúc mãi mãi ở nơi có ánh sáng."
Thời Kham xốc chăn ra, ngàn vạn tia sáng đột nhiên chiếu vào, bị chói mắt, Nhiếp Gia nhắm hai mắt lại theo bản năng, lại không nhịn được lấy tay che mắt, nhìn những tia sáng rực rỡ, trong mắt tràn ngập hình ảnh của Thời Kham, trong lòng bỗng có một loại ảo giác bản thân như sắp tan ra.
Nhiếp Gia cắn chặt răng, y thấy Thời Kham, bỗng nhiên nức nở mà khóc, sau đó nước mắt vốn đã khô cạn lại dâng lên.
"Ngoan, đừng khóc." Thời Kham ngồi dậy, kéo Nhiếp Gia ôm vào lồng ngực, xoa xoa nói "Không khóc liền thưởng cho em."
Cảm xúc của Nhiếp Gia mãi mới bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Thưởng cái gì?"
Thời Kham buông y ra, xoa xoa đuôi mắt đỏ ửng lại ướt nước mắt của y, "Thưởng em hôn anh một chút."
Trên lông mi của Nhiếp Gia còn mang theo nước mắt, bị hắn chọc cười.
Thời Kham lại gần hôn y một cái, xoay người lấy khăn giấy lau khô nước mắt cho y, sau đó ôm người vào lòng, nhỏ nhẹ nói lời tâm tình với y.
"Cũng sắp 10 giờ rồi, em còn chưa ăn cơm tối, anh đi nấu cơm cho em." Thời Kham buông Nhiếp Gia ra, nói xong thì đi xuống giường.
Lúc quay đầu lại thì thấy Nhiếp Gia đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi quỳ trên giường, vạt áo phủ lên che lấp cặp đùi trắng nõn, tóc hơi ướt, rối tung xõa trên trán, y ngẩng đầu nhìn hắn, giống như một chú chó con đáng thương bị vứt bỏ.
Thời Kham cong môi cười, giang tay với Nhiếp Gia, nói: "Đi cùng anh."
Lông mày của Nhiếp Gia thả lỏng, được Thời Kham tự tay ôm xuống giường.
Lúc Diệp Anh trở lại, vừa vào cửa liền thấy Nhiếp Gia nằm nhoài trên quầy bar, một chân đặt trên ghế, một đặt trên đất, đôi chân dưới ánh đèn càng trở nên thon dài. Y nhìn Thời Kham đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng câu được câu không nói chuyện với hắn, nụ cười bên môi dịu dàng lại vui vẻ hơn mọi lần Diệp Anh nhìn thấy.
Diệp Anh lùi về sau, không quấy rầy hai người, cả một tối đều không về.
Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Gia bị không khí lạnh lẽo vào sáng sớm làm cho ho hai tiếng, Thời Kham lập tức ôm Nhiếp Gia về giường, đi tìm nhiệt kế, vừa lẩm bẩm vừa đo nhiệt độ cơ thể cho y: "Tối hôm qua dính mưa, tóc tai cũng không sấy cho em đã để em ngủ, đừng sốt nha, tại anh, tại anh cả."
"Em không sao." Nhiếp Gia không biết hắn căng thẳng cái gì.
"Em nhất định là có sao, sao có thể không sao chứ, em xem, sốt 40o rồi!" Thời Kham trừng mắt nhìn Nhiếp Gia, nhét y vào trong chăn.
Nhiếp Gia nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế đo được rõ ràng là 37o, Thời Kham không chớp mắt nói dối thêm 3 độ, bọc y chẳng khác nào cái nem rán trên giường không động đậy nổi, bất đắc dĩ nói: "Anh đang làm gì đấy?"
"Anh đang chăm sóc em." Thời Kham đi rót cốc nước ấm tới đưa cho Nhiếp Gia, hôn một cái nói: "Chồng đi ra ngoài mua thức ăn làm bữa sáng, vợ ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, biết chưa?"
Trong lòng Nhiếp Gia chẳng hiểu ra sao, lại bị Thời Kham ba câu hai lời dỗ đỏ cả mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ Thời Kham đi, Nhiếp Gia hỏi KK:【 Thời Kham vẫn luôn như vậy à? 】
Trong lòng KK điên cuồng lắc đầu, từ trước tới giờ trưởng phòng chưa từng như thế, chỉ như thế trước mặt ngài!
Chẳng khác nào dở hơi...
【Emm... 】Du͙ƈ vọиɠ cầu sinh của KK cực kỳ mạnh mẽ mà cổ vũ bản thân, nói sang chuyện khác:【 Tính ra, thời gian ngài quen biết trưởng phòng lâu hơn bọn tôi, ngài phải hiểu rõ trưởng phòng chứ.】
Nhiếp Gia chớp mắt chẳng hiểu gì.
Trong thế giới giả lập, bản thân mình cũng không phải bản thân, Thời Kham đương nhiên cũng không phải Thời Kham, ở đây không thể đánh đồng với hiện thực.
【 Nhiếp tiên sinh, giờ ngài an tâm hơn chút nào chưa?】KK hỏi.
Nhiếp Gia mờ mịt nói:【 Không biết. 】
Hai người nói chuyện không bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gọi hoảng hoạn lại sốt ruột của Thời Kham: "Gia Gia! Vợ, vợ ơi!"
Nghe ra sự sốt ruột của hắn, Nhiếp Gia cũng căng thẳng muốn ngay lập tức đi ra nhưng y bị Thời Kham cuộn thành nem rán, lăn ở