Chương 110: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (23)
Editor: Nhi
Beta: Min
Phát súng này của Lâm Tiện vô cùng dứt khoát quyết đoán, một tiếng 'pằng' đã phế mất một chân của Lâm Hạo Nhiên, còn nhanh gọn sạch sẽ hơn lúc trước Lâm Hạo Nhiên đánh gãy chân anh.
"Mang người đi." Lâm Tiện ném súng lục ra sau lưng, hờ hững ra lệnh một câu.
"Ai cho mày lá gan đó?! Vậy mà mày... vậy mà mày dám..." Thời Nghệ Viện khiếp sợ trừng mắt nhìn, nhìn vũng máu lớn tràn ra trên mặt đất, cảm thấy đôi mắt vô cùng đau đớn.
Nhưng Lâm Tiện căn bản không để ý tới bà ta, nổ súng xong thì quay đầu đi luôn, như thể không hề nghe thấy tiếng của Thời Nghệ Viện gào rống sau lưng.
Trên đường về nhà lớn, Lâm Tiện ngồi ở ghế sau, mặt vô cảm nhìn phong cảnh chạy lùi ngoài cửa sổ xe, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh sáng lạnh lẽo ban đêm chiếu lên mặt anh, có chút cảm giác lạnh như băng.
Lâm Hạo Nhiên ngồi bên cạnh anh, sau một lúc chết lặng, lúc này cảm giác đau đớn khi bị viên đạn đục lỗ mới chậm rãi truyền tới, đau đến mức khiến Lâm Hạo Nhiên tái mặt, trên cổ toàn là mồ hôi lạnh. Cái tay máu chảy đầm đìa của gã ôm lấy miệng vết thương, quay đầu nhìn Lâm Tiện mặt vô cảm, đau đến thở thôi cũng run rẩy, "Lâm Tiện, mày hận tao lắm chứ gì?"
Lâm Tiện quay đầu lẳng lặng nhìn gã một lúc, bỗng nhiên bật cười, "Tại sao tôi phải hận anh? Người thích ứng được thì sẽ sống sót."
Lâm Hạo Nhiên bị anh bật lại, che kín cái trán đang đổ mồ hôi lạnh, cười gượng, "Mày đã sớm biết rồi?"
"Cũng không sớm lắm, chắc là sau khi anh đến Tần thành." Lâm Tiện nhàn nhạt nói: "Trước đây tôi đấu với anh, tranh với anh, nhân lúc anh chia tay với ngài Nhiếp, tôi đã liên hợp với hội đồng quản trị công kích anh, tôi cho rằng chỉ cần tôi làm tốt hơn anh, ba mẹ sẽ chú ý tôi nhiều hơn. Sau khi anh tới Tần thành, ông ngoại lại càng ưu ái anh hơn, lúc đó tôi liền hiểu rõ, tôi đã bị bọn họ từ bỏ lâu rồi, dù tôi có làm gì đi nữa thì vẫn là sai."
"Nhưng dạo này mày rất thuận lợi*, không chỉ có thể nhờ được Tần Vân Hổ ký tên, gần đây mày luôn đi theo ông ngoại, lấy về cho Thời gia không ít hạng mục lớn. Tần thành đã có tin đồn, người thừa kế của Thời gia sắp đổi thành mày." Lâm Hạo Nhiên mất máu quá nhiều, bắt đầu cảm thấy rét run cả người.
(*)春风得意 (xuân phong đắc ý): có nghĩa là làn gió xuân ấm áp, phù hợp với tâm tư của con người, về sau miêu tả người có hoàn cảnh tốt, làm việc gì cũng suôn sẻ, sự nghiệp thành công.
Lâm Tiện khinh thường nhìn lại, "Người thừa kế của Thời gia, nghe thì hay lắm, nhưng tôi không thèm."
"Thật không, tất cả những việc mày làm không phải là để lấy lòng ông ngoại sao?" Lâm Hạo Nhiên run run nói.
Lâm Tiện cẩn thận quan sát Lâm Hạo Nhiên một lát, "Anh hiểu không sai, mẹ và ông ngoại đều là người thích khống chế, anh là sản phẩm hoàn mỹ của họ, có vấn đề gì sẽ nghĩ mọi cách sửa chữa. Nhưng nếu là một con dao cùn thì họ sẽ vứt đi, đổi một cái khác, bớt việc."
Lâm Hạo Nhiên nhắm mắt lại ngã vào ghế, phát ra tiếng cười lạnh lẽo yếu ớt.
Lâm Tiện nói: "Có hối hận không?"
Lâm Hạo Nhiên nói: "Mày rồi cũng sẽ có ngày như tao."
"Tôi không giống anh." Lâm Tiện lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Nếu lúc trước anh thật sự sẵn lòng vì Nhiếp Gia mà từ bỏ tất cả, để mẹ thấy được quyết tâm của anh, bà sẽ dứt khoát từ bỏ anh, có lẽ bây giờ tôi và anh sẽ giống nhau, trong tay không quyền không thế, nhưng có thể cùng người yêu xây một gia đình nhỏ ấm áp. Đáng tiếc anh vẫn lựa chọn quyền thế, là chính anh từ bỏ Nhiếp Gia, bây giờ đừng đóng vai tình thánh ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu."
Lâm Hạo Nhiên cắn chặt răng, nước mắt chảy ra từ đuôi mắt đang nhắm chặt của gã, "Mày câm miệng cho tao."
"Chúng ta tới rồi, xuống xe đi," Lâm Tiện gài lại nút thắt tây trang, đợi xe dừng lại rồi mở cửa xuống xe. Xoay người nhìn bảo tiêu khiêng Lâm Hạo Nhiên xuống xe, anh giơ tay ngăn lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Để hắn tự đi."
"Mày!" Lâm Hạo Nhiên gãy chân đau đớn đã tê liệt mất nửa người của gã, bảo tiêu buông lỏng tay, gã lập tức quỳ một gối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vết máu loang lổ, cả người chật vật như chó để tang*.
(*)丧家犬: Chó để tang là chó mất chủ, mất cả gia đình. Đây thường là một phép ẩn dụ cho những người không có nơi nào để đi, đi lang thang và trở thành người vô gia cư. Thường được sử dụng mang hàm ý xúc phạm.
"Sao vậy?" Lâm Tiện đứng yên nhếch môi nói: "Lúc chân tôi bị anh đánh gãy, cũng tự mình bò mấy trăm mét thế này, đổi thành anh thì không được?"
Lâm Hạo Nhiên chịu đựng đau đớn, khó khăn đứng lên, gã không bò, dù sao thì cũng là vai chính của thế giới, mạnh mẽ dựa vào ý chí kinh người, kéo cái chân chảy máu chảy đầm đìa bước từng bước vào đại sảnh.
Cảnh này bị Thời Nghệ Viện phi xe đến nhìn thấy, bà ta nhìn bóng dáng khập khiễng của Lâm Hạo Nhiên, cuống đến độ muốn lao vào ngăn cản, bây giờ gã xuất hiện trước mặt Thời lão thì tiêu luôn!
Nhưng vệ sĩ của Lâm Tiện chắn ở cửa, không cho bà ta vào dù chỉ nửa bước.
"Anh không thấy tôi là ai sao? Anh dám cản tôi?" Thời Nghệ Viện giơ tay muốn tát.
Lại bị vệ sĩ nắm lấy cổ tay, "Bà muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi, bố mày đang không vui đấy." Vốn đang ngày nào cũng vác súng truy kích làm nhiệm vụ ở biên giới, tự nhiên bị điều đi làm vệ sĩ... đã bao giờ chịu uất ức thế đâu.
Thời Nghệ Viện bị ép lùi hai bước, mắt thấy Lâm Hạo Nhiên vào đại sảnh, lúc này mới cảm giác chính xác được sức ảnh hưởng của Lâm Tiện ở Thời gia, tựa như đã sớm vượt qua bà ta.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Thời lão đang cùng Lộ Lộ vẽ tranh, bên chân là con chó St. Bernard. Lộ Lộ đang vẽ St. Bernard, Thời lão nhìn con bé vẽ từng nét, ánh mắt an tĩnh ôn nhu, lại không có chút hòa ái nào.
"Ông ngoại, con đưa Hạo Nhiên đến." Sau khi tiến vào, Lâm Tiện cung kính nói.
"Ba ơi!" Lộ Lộ vui sướng gọi to, cầm tranh nhảy thật mạnh về phía trước, Lâm Tiện thuận thế đỡ được con bé, ôm vào lòng.
Lâm Hạo Nhiên cũng theo sau vào đại sảnh, Thời lão nhìn gã cả người máu chảy đầm đìa, hơi nhíu mày nói: "Cả người toàn mùi rượu, cậu còn nhàn nhã thoải mái say xỉn, cậu có biết vì cậu mà Thời gia tổn thất bao nhiêu nhân mạch không?!"
Lộ Lộ vùi đầu vào vai Lâm Tiện, nhìn Lâm Hạo Nhiên máu me khắp người, không hoảng hốt cũng không sợ hãi, chỉ vô cảm uể oải ngáp một cái. Thời lão thấy hết phản ứng của Lộ Lộ, ông không tránh Lộ Lộ để giáo huấn Lâm Hạo Nhiên, mà ngay trước mặt Lộ Lộ, nổi giận dạy dỗ Lâm Hạo Nhiên một trận.
"Cậu, cút về Hạ thành cho ta, sau này cậu còn dám bước vào Tần thành, ta đánh gãy cái chân còn lại của cậu!" Thời lão răn dạy xong, cuối cùng bàn tay vung lên, sai người đuổi Lâm Hạo Nhiên đi. Ông đã qua cơn tức giận nhất, quyết định trong lòng từ sớm không thay đổi.
Lâm Hạo Nhiên từ đầu đến cuối đều không giải thích, chỉ yên lặng nghe xong, mới không nóng không lạnh trả lời một câu, "Không cần ông đuổi, Tần thành này con cũng không muốn ở lại." Dứt lời đi thẳng ra bên ngoài mới chịu không nổi mà té trên mặt cỏ, không nhanh không chậm được đưa đi bệnh viện.
"Chân cậu ta sao lại thế này?" Ánh mắt Thời lão tràn đầy uy nghiêm nhìn Lâm Tiện.
Lâm Tiện mặt