Nhân Vật Phản Diện Yêu Ta Rồi

Hành động


trước sau

Tiêu Viễn thấy mình đã bị phát hiện, bạch y phiêu dật bước đến, nói: "Không tệ." "Đa tạ." Tôn Ngưng Tâm khẽ cười nhìn thiếu niên mặc bạch y trước mắt, trong lòng âm thầm cảm thán. Ôi, trước khi hắc hoá không ngờ nhân vật phản diện lại đẹp thế này, một thiếu niên tràn đầy sức sống, đáng tiếc, đáng tiếc a!

Hắc Cầu cũng nhìn thiếu niên trước mắt, nó không quan tâm lắm, chỉ chăm chú bám chặt vào Tôn Ngưng Tâm, nó sợ chủ nhân sẽ vứt nó lại a....

"Kế hoạch lần này của ngươi nguy hiểm thật. Có cần ta giúp không? Thêm một người cũng thêm một phần sức."

"Nha! Võ công của ngươi có tốt không đó? Hay chỉ được vài chiêu?" Tôn Ngưng Tâm lười biếng dựa vào gốc cây, giọng điệu trêu chọc hỏi. Nàng biết rõ nha, boss phản diện này có võ công không thua nam chính đâu, có khi còn hơn đấy. Nhưng đáng tiếc, dưới vòng sáng nhân vật chính, đại boss này chỉ có thể thua thảm thôi. À, quên mất, lúc boss phản diện này có võ công cao như vậy hình như không phải lúc này, mà là lúc sau này... còn vì sau, nàng xin phất cờ trắng đầu hàng. Tác giả hoàn toàn không nhắc đến nha! Nhưng mà lúc này, võ công của hắn cũng không tệ.

"Hm, việc này ta cần suy nghĩ thêm. Làm gì có miếng bánh ngọt nào từ trên trời rớt xuống vậy chứ."

"Vậy có cần ta giúp hay không?" Tiêu Viễn nhướng mày.

"Tùy thời cơ nha! Ngươi đi cùng ta, thấy không được thì giúp một chút. Ừm, như vậy đi. Đặc biệt là lúc mấu chốt!" Nàng nói.

"Được." Hắn gật đầu, trên môi còn treo một nụ cười.

Tôn Ngưng Tâm nhìn nụ cười của hắn, ngây người một chút, sau đó cũng bật cười theo.

****

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đó là cảm nhận của Tôn Ngưng Tâm lúc này.

Nàng đã chuẩn bị xong xuôi, khi chuẩn bị xuất phát thì có một đệ tử đến báo tin: "Tiểu thư, không xong rồi, đại thiếu gia đột nhiên thổ huyết ngất xỉu!"

"Nha! Phái người đi thông báo cho ngoại tổ mẫu của ta đi, ta sắp phải đi rồi, không thể giúp huynh ấy chuẩn trị được." Tôn Ngưng Tâm lắc đầu, đùa à, tưởng nàng không biết tình hình đại ca chắc? Nếu nàng đoán không lầm đây chắc là kế quãng binh của đại ca thôi, thật là... Không ngờ đại ca nàng cũng có ngày ấu trĩ như vậy.

Đệ tử thông báo:....

Đệ tử thông báo kia âm thầm lau mồ hôi, nhớ lại lời căn dặn của đại thiếu gia.

"Ngươi nhất định phải bằng mọi cách ngăn cản được muội muội của ta! Đây là sự việc cực kỳ trọng đại liên quan đến tính mạng của Tôn gia đó! (P/s: Anh này nói hơi bị quá rồi! ==||) "

"Đúng vậy, muội muội ta mà xảy ra chuyện gì, Tôn Minh Lãnh ta và đại ca tuyệt không sống nổi! Vì vậy, ngươi nhất định, nhất định phải nghĩ hết mọi cách cản lại muội muội ta! Có hiểu không? Trọng trách này giao cho ngươi!" Tôn nhị ca nói.

Kết

thúc hồi tưởng.

Tôn Ngưng Tâm nâng chân, chuẩn bị bước đi, lại nghe tiếng kêu gào "tê tâm liệt phế" của đệ tử kia: "Tiểu thư, người đừng đi, thiếu gia thật sự rất nghiêm trọng!"

Tôn Ngưng Tâm: "...." Tin ngươi tà!

Thế là, bước chân của nàng ngày một nhanh hơn và cuối cùng không còn thấy bóng dáng nữa.

Đệ tử đưa tin:....

Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, ta đã phụ kì vọng rồi! Đệ tử đưa tin thầm nghĩ, sau đó vô cùng ưu thương bước đi.

****

Tiêu Viễn đi sánh vai với Tôn Ngưng Tâm, cười hỏi: "Không lo cho đại ca ngươi sao?"

Tôn Ngưng Tâm lật ra một cái liếc mắt: "Đại ca giả vờ, dù là thật thì có ngoại tổ mẫu của ta. Không có gì phải lo lắng." Hơn nữa... Không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.

"Dùng khinh công đi, tốc độ hiện tại quá chậm." Nàng nói, mũi chân điểm nhẹ một cái, thân hình đã nhanh chóng biến mất, mọi người cũng đồng loạt vận khinh công đuổi theo.

Có điều.... Tiểu thư, đợi thuộc hạ!

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây, trừ Tiêu Viễn.

Tôn Ngưng Tâm: "Ha hả, ta thật sự không cố ý quên các ngươi. Thật đó, chỉ tại tốc độ của các ngươi quá chậm thôi."

Câu nói vừa kết thúc, Tiêu Viễn kìm không được bật cười. Thay vì nói tốc độ họ chậm, thì hãy nói tốc độ của nàng quá nhanh!

Nhóm cận vệ và mười đệ tử tinh anh nhất: "...."

Nhưng mà cũng nhờ vậy, mọi người đã rất nhanh đến nơi. Cả nhóm người tập trung ở một dòng suối.

Thẩm Nhạc Nguyên kinh ngạc: "Không ngờ mọi người lại nhanh đến vậy. Độc đã được hạ xong, quả nhiên như dự đoán của chúng ta, Dung Kỉ phái đang rối loạn."

"Vậy thì tốt. Mọi người tối nay hành động cần thật cẩn thận và thực hiện theo kế hoạch, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì tùy cơ ứng biến, nếu không được thì rút. Nhớ kĩ khi rút phát tín hiệu." Tôn Ngưng Tâm nghiêm túc nói.

Mọi người đồng loạt gật đầu, bàn bạc lại kế hoạch một lần nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

****

Tối đến, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý vận một thân hắc y, cả người đều bịt kín mít chỉ chừa lại đôi mắt nhìn đường.

Lần này chia làm ba nhóm, nhóm thứ nhất Hồn, Lâm và năm đệ tử tinh anh ám sát đại trưởng lão. Nhóm thứ hai Sát, Vũ cũng năm đệ tử tinh anh ám sát nhị trưởng lão và nhóm thứ ba là Tôn Ngưng Tâm, Tiêu Viễn, Thẩm Nhạc Nguyên.

"Mọi người nhớ cẩn thận, tính mạng quan trọng!" Tôn Ngưng Tâm dặn dò lần nữa.

Mọi người gật đầu hiểu rõ, sau đó chia làm ba hướng để đi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện