Khác với bên Tôn Ngưng Tâm đang vô cùng nghiêm túc và cẩn thận làm việc thì bên Phong Lan môn đang vô cùng loạn, nói một cách khác chính là gà bay chó sủa.
Hai vị Tôn phụ, Tôn mẫu không biết cách nào đã trở lại, mà trở lại vừa nghe Tôn Minh Kỳ nói chuyện của Tôn Ngưng Tâm, hai người như sét đánh giữa trời quang. Vội vàng muốn đuổi theo nhưng Tôn Minh Lãnh kịp thời ngăn cản, nói họ bây giờ đến đó quá muộn rồi, thậm chí có thể phá hư kế hoạch của nàng.
Sau một hồi khuyên ngăn, Tôn phụ Tôn mẫu mới không đi nữa. Chậm rãi ngồi nghe chuyện của Phong Lan môn. Quả thật, họ chỉ có thể cảm thán, con gái họ xử lý vô cùng tốt!
Lúc này, mọi người lại đưa mắt nhìn Hắc Cầu trên giường của Tôn Minh Kỳ.
Hắc Cầu chậm rãi mở mắt, nó nhìn xung quanh, lại phát hiện không thấy chủ nhân của nó ở đâu, chỉ thấy những người thân của chủ nhân. Nó hoảng hốt, chủ nhân của nó bỏ nó lại rồi? Chủ nhân của nó không cần nó nữa? Chủ nhân của nó ở đâu rồi? Tại sao lại để nó lại một mình, không mang nó theo?
Tôn Minh Kỳ thấy Hắc Cầu đã tỉnh, cũng thở dài một hơi. A Ngưng bỏ nó lại ở đây cho mọi người chăm sóc nhưng mà ở đây có ai biết chăm sóc đâu?!
Một nữ đệ tử đi đến, ôm Hắc Cầu, chuẩn bị đưa nó đi ăn chút gì nhưng phản ứng của nó làm mọi người ngây ngẩn. Hắc Cầu cao ngạo liếc mắt nhìn nữ đệ tử kia, dùng móng vuốt cào vào tay người đó, nhảy khỏi lòng nàng, trở về giường nằm, thập phần kiêu ngạo.
Mọi người sửng sốt, không ngờ một cục đen sì à nhầm là tiểu hồ ly mà A Ngưng mang theo lại như vậy, không phải lúc trước vẫn rất hiền lành ngoan ngoãn sao? Chẳng lẽ là vì không có A Ngưng?
Tôn Minh Kỳ thấy vậy, định ôm Hắc Cầu, nhưng nó lại quăng cho y một ánh mắt, ý bảo đừng động vào nó. Nếu đây không phải là người nhà chủ nhân, nó đã sớm cào nát họ. Chạm vào nó? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chỉ có mình chủ nhân nó là chạm vào nó được thôi! Tôn Minh Kỳ như hiểu được ý của nó, giọng thập phần bất đắc dĩ nói với mọi người: "Có lẽ nó sẽ không muốn ai chạm vào nó trừ A Ngưng đâu. Con nghĩ là vậy."
Tiểu Hắc Cầu kiêu ngạo liếc mắt, ánh mắt nó như muốn nói "đúng vậy, chúc mừng ngươi đã đoán đúng" vậy.
Mọi người: "...." Này thật quá thông minh đi!
Tôn Minh Lãnh hỏi nó: "Ngươi hiểu tiếng người?"
Hắc Cầu lấy ánh mắt trả lời, nó nhìn Tôn Minh Lãnh bằng ánh mắt khi nhìn người ngu ngốc.
Tôn Minh Lãnh:.....
"Phốc...ha ha." Tôn mẫu nhịn không được bật cười.
"Nhìn xem, đi theo A Ngưng một thời gian lâu, A Ngưng đã dạy nó thành cái dạng này!" Tôn phụ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôn Minh Kỳ cũng chỉ cười cười.
Rất nhanh mọi người lại chìm vào im lặng. Tuy không nói ra nhưng mỗi người đều hiểu rõ, họ đều lo lắng cho Tôn Ngưng Tâm.