Thiếu niên kia gật gật đầu, cầm lấy lá thư nàng đưa rồi nhanh chóng rời đi.
Tôn Ngưng Tâm ngáp một cái đi tìm chỗ cho hôm nay nghỉ chân. Đang đi thì giọng nói Tiêu Viễn lại vang lên: "Nàng muốn đi đâu?"
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn hắn: "Đi tìm chỗ nghỉ chân, từ khi tới đây ta quên mất việc này, giờ mới nhớ tới."
"Ta biết ngay mà, nàng đi theo ta, ta đã sớm chuẩn bị rồi." Hắn thở dài, cất bước đi về một hướng.
"Được, vẫn là ngươi chu đáo." Tôn Ngưng Tâm cười cười, bước theo Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn đi phía trước, thoáng nhìn nàng, khoé môi câu lên một nụ cười nhợt nhạt lại vô cùng.... Mê người.
****
Sáng hôm sau mọi người vẫn tiếp tục bận rộn, Tôn Ngưng Tâm cũng vậy. Nàng mang theo hòm thuốc định khám cho một người có vẻ là phu nhân nhà giàu, vừa chuẩn bị bắt mạch thì lại bị một người hất ra, cũng may là nàng kịp thời phản ứng lại nên không bị té. Nàng đưa mắt nhìn người đã hất mình: "Ngươi làm gì vậy?"
Chỉ thấy người kia khinh miệt nhìn nàng, giọng điệu cực kì kiêu ngạo: "Ngươi định làm gì thê tử ta?"
Người này bị mù à? Nàng đương nhiên là chữa bệnh cho phụ nhân này, chứ chẳng lẽ lại giết phụ nhân này?
"Ta bắt mạch cho thê tử của ngài."
"Hừ, bắt mạch?! Chỉ với một nữ tử 14, 15 tuổi như ngươi? Ngươi có năng lực đó sao? Bộ triều đình hết người rồi hay gì mà lại để cho một người không ra gì đi chữa dịch?!" Người phú ông to tiếng nói.
Giọng nói của ông ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người, kể cả Tiêu Viễn. Hắn vội vàng đi lại, sau hắn chính là Trương thái y.
Trương thái y nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?!"
"Ông là ai?"
"Ta là thái y trưởng lần này."
"Hừ, ông xem, nàng ta có tư cách gì ở đây? Hả? Còn bắt mạch cho phu nhân ta? Một nữ tử tầm thường như nàng ta xứng sao? Có bản lĩnh đó sao?"
Trương thái y nghe vậy tức đến nỗi râu muốn dựng đứng cả lên. "Ngươi là ai mà ăn nói hàm hồ?! Tôn cô nương là người quan trọng, cô nương đã mấy lần giúp bọn ta về dịch bệnh thế này. Không có năng lực? Ta thấy ngươi không có mắt thì đúng hơn!"
Phú ông cười lạnh: "Trương thái y, lời này của ông tin được sao? Có chứng cớ không?"
"Có chứng cớ không thì ngươi đi hỏi những người khác là biết."
"Ở đây đều là người của Trương thái y, ta hỏi họ cũng khác gì không hỏi đâu?"
"Vậy ngươi