Tên công tử béo nghe Tiêu Viễn nói xong, cảm thấy cổ họng ngọt ngọt lại có mùi máu tanh. Đúng vậy, chính là tức giận đến mức sắp thổ huyết.
"Người đâu, đánh hắn cho bổn thiếu gia! Để bổn thiếu gia xem hắn lợi hại đến thế nào. Còn tiểu nương tử xinh đẹp này....." Nói đến đây, ánh mắt hắn liếc qua nàng, ánh mắt tràn đầy ái muội.
Tôn Ngưng Tâm khẽ cười một cái, xoè quạt ra quạt như muốn quạt bay cái ánh mắt của tên thiếu gia kinh tởm kia. Một loạt động tác của nàng nhìn vô cùng đẹp mắt, đặc biệt là nụ cười kia của nàng.
Công tử béo kia ngây người, à không, còn cả một đám người vây quanh họ cũng không khác gì trừ Tiêu Viễn. Hắn nhìn quen rồi, cơ mà sao lại vẫn đẹp như vậy chứ? Nàng cười thế cho ai xem!
Nhưng mà suy nghĩ chỉ dừng lại ở đó, những người bao vây hai người đã xông lên, Tiêu Viễn thấy vậy không hiểu sao vô thức một tay vòng qua eo nàng đem nàng ấn vào trong ngực ( P/s: =))) rồi một tay đánh những người kia.
Tôn Ngưng Tâm cũng sửng sốt sau đó nói: "Đừng đánh chết họ, họ là thị vệ của Linh Hoà trưởng công chúa. Tên công tử mập kia là con của Phiêu đại tướng quân, mà ông ấy lại là phu quân của trưởng công chúa. Hắn, chúng ta không nên động vào."
Tên công tử mập mạp kia nghe thấy vậy cũng cười: "Tiểu nương tử cũng hiểu biết nhiều quá. Nếu đã biết vậy nàng có muốn về làm tiểu thiếp của ta không? Ta hứa sẽ cho nàng vinh hoa phú quý, sủng nàng tận trời."
Tiêu Viễn nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi, lòng cực kì tức giận, cũng vì vậy mà những tên thị vệ kia bị đánh vô cùng thê thảm.
Tôn Ngưng Tâm: "....Ta không thiếu tiền, cũng không thiếu gì cả. Nhưng mà ta thật sự không hiểu, Linh Hoà trưởng công chúa và Phiêu tướng quân tướng mạo cũng rất đẹp, tại sao lại sinh ra đứa con trai xấu như ngươi chứ? Còn không bằng một góc của vị hôn phu ta!"
"Ngươi...." Vị thiếu gia kia chỉ tay vào mặt nàng, có điều, khi nhìn lại các thị vệ của mình thì há hốc mồm.
Này... đánh xong rồi?
"Vô dụng!" Thiếu gia mập mắng một câu, sau đó chỉ tay về phía hai người: "Các ngươi chờ đó!" Rồi chạy đi.
Tôn Ngưng Tâm nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tiêu Viễn: "Ngươi phản ứng có hơi quá rồi, ta không phải cô nương bình thường, ta biết võ công. Lần sau đừng như vậy, với lại mấy người đó cũng không có khả năng làm ta bị thương."
Tiêu Viễn gật gật đầu, trong mắt toát ra một chút.... Uỷ khuất.
Tôn Ngưng Tâm: "...." Có cảm giác nàng vừa ăn hiếp tiểu hài tử! Phi, phi!
Và rồi hai người ung dung thong thả đi về, trên đường lần này may mắn không gặp rắc rối gì.
Ở lại chơi cùng