Tiêu Viễn bất đắc dĩ mang Tôn Ngưng Tâm đặt lại trên giường, đột nhiên cửa sổ lại có động tĩnh. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm cửa sổ.
Bên ngoài một giọng nói vang lên: "Sư muội, còn thức không? Sư huynh vào nhé." Nói rồi, không đợi người bên trong đồng ý, Thẩm Nhạc Nguyên mở cửa sổ thuần thục tiến vào.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Nguyên lăn một vòng trên đất, Thẩm Nhạc Nguyên phủi bụi trên quần áo cũng vừa vặn nhìn thấy Tiêu Viễn. Hắn sửng sốt.
"Ngươi đến đây làm gì?" Tiêu Viễn
"Sao ngươi lại ở đây?" Thẩm Nhạc Nguyên
Cả hai đồng thanh hỏi.
Cả hai: "...."
"Ta đến đây tìm sư muội có việc." Về cốt truyện sắp tới aaa, ngươi mau cút.
"Ngưng Tâm say. Ta không thoát khỏi ma trảo nàng ấy được."
"Cái gì? Muội ấy say?! Vậy ta đi trước, lần sau gặp, ngươi đừng khinh bạc sư muội ta nhé. Ngày mai gặp lại." Thẩm Nhạc Nguyên nói, nhanh chóng mở cửa sổ chuẩn bị chạy.
"Khoan đã." Tiêu Viễn thoáng nhíu mày. "Nàng ấy say thì sao ngươi lại chạy?"
"Bởi vì....mai rồi nói. Ta đi trước." Thẩm Nhạc Nguyên vội vàng nhảy ra ngoài sau đó chuồn mất. Tại sao ư? Bởi vì ma trảo của Tôn Ngưng Tâm đã vươn tới =))
Tiêu Viễn:....hắn nghĩ mình cũng nên...chạy.
Nghĩ là làm Tiêu Viễn đặt Tôn Ngưng Tâm vào giường rồi cũng chuồn mất.
****
Sáng hôm sau.
Tôn Ngưng Tâm mơ màng tỉnh dậy, đầu nàng đau vô cùng, nàng một nhíu mày, một tay xoa trán nhớ lại chuyện hôm qua.
Hôm qua, nàng leo nóc nhà, uống rượu, sau đó.... Hình như Tiêu Viễn đến, rồi sau đó....sau đó thế nào a? Nàng không nhớ gì nữa.
"Cốc... cốc." Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên.
Tôn Ngưng Tâm ngước mắt nhìn thoáng qua: "Vào đi."
Tiêu Viễn mở cửa đi vào, trong tay hắn còn cầm theo canh giải rượu. Tiêu Viễn ôn hoà nhìn nàng: "Hôm qua nàng uống hơi nhiều, tới, ta làm chút canh giải rượu, nàng mau uống đi."
"Đa tạ." Tôn Ngưng Tâm cười cười, cầm canh giải rượu uống, sau đó nàng hỏi: "Hôm qua ta uống say có làm chuyện gì khác người không?"
Tiêu Viễn:....
Tiêu Viễn thoáng nhớ lại đêm hôm qua, khoé miệng giật giật, nhưng rất nhanh lại khôi phục trở lại bình thường. Hắn mặt không đổi sắc nói dối: "Không có!"
Nàng hoài nghi nhìn hắn, chầm chậm hỏi lại: "Ngươi chắc chắn?"
Tiêu Viễn gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Chắc chắn."
Tôn Ngưng Tâm thấy vậy cũng chỉ nhíu nhíu mày, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng may không có làm gì khác người. Nàng khi say có một thói quen vô cùng xấu chính là gặp người đẹp, bất luận nam nữ đều bổ nhào tới bám dính người ta không buông. Thẩm Nhạc Nguyên kiếp trước cũng từng được "thưởng thức" qua vài lần. Cũng chính vì vậy, tối qua nghe