Hàn huyên được một lúc, Tiêu Viễn đi ra ngoài làm chút thức ăn. Đợi Tiêu Viễn đi xa, Thẩm Nhạc Nguyên mới vào chuyện chính.
"Trên suốt đường đi, huynh nghe rất nhiều tin xấu về muội. Đây là thế nào?"
Tôn Ngưng Tâm nghe vậy, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Thẩm Nhạc Nguyên xem. Thẩm Nhạc Nguyên xem xong, khẽ nhíu mày một cái.
"Cho dù linh hồn thay đổi nhưng chúng ta vẫn bị cưỡng ép đi theo cốt truyện. Muội ở ngoài chữa bệnh, thanh danh phải tốt, nhưng cái này hoàn toàn ngược lại, thanh danh xấu lan xa."
"Nhưng đây là có người làm."
"Nhưng vẫn đi theo cốt truyện."
"Tới giờ huynh mới nhận ra à?" Tôn Ngưng Tâm lật ra một cái liếc mắt.
"....Chẳng lẽ muội nhận ra rồi?"
Nàng trợn mắt: "Tất nhiên rồi, muội nhận ra từ lúc còn 5 tuổi đó!"
Lần này đến lượt Thẩm Nhạc Nguyên trợn mắt: "Mẹ nó vậy sao lúc trước muội không nói?!"
"Huynh có hỏi sao?"
Thẩm Nhạc Nguyên: "...."
"Ta không hỏi thì muội không nói hả?"
Tôn Ngưng Tâm nhấp một ngụm trà, ung dung gật đầu, "Đúng vậy."
Tức chết ngươi!
Thẩm Nhạc Nguyên: "....." Tức chết hắn.
"Vậy tiếp theo thế nào? Trong cốt truyện muội là người có kết cục thảm nhất đấy. Gì nhỉ? Chết thảm dưới tay nam chính, bị hành hạ một đoạn thời gian, chết không toàn thây. Tôn Minh Kỳ hắc hoá, hợp tác với Tiêu Viễn hố nam chính, cuối cùng cả hai cũng thất bại và chết trong biển lửa, Tôn Minh Lãnh xúc động xông tới giết nam chính, cuối cùng vạn tiễn xuyên tâm. Phụ mẫu cũng bị ám sát chết. Phong Lan môn bị diệt."
Tôn Ngưng Tâm lườm Thẩm Nhạc Nguyên: "Cái này muội đương nhiên biết, còn cần huynh nhắc sao? Chứ huynh nghĩ muội bao lâu nay không ở nhà mà ra ngoài làm gì? Rãnh rỗi sinh nông nổi à?"
"Đúng vậy." Thẩm Nhạc Nguyên.
Tôn Ngưng Tâm: "....." Nàng cảm thấy thật chết lặng. Thở dài một hơi, nàng nói: "Giờ muội cũng không biết nữa, tới đâu tính tới đó đi, binh đến tướng chặn."
"Còn huynh thì sao? Nhân vật này cũng rất thảm có được hay không?!"
Tôn Ngưng Tâm nhấp ngụm trà: "Tùy cơ ứng biến."
Thẩm Nhạc Nguyên: "...."
"Được rồi, cốt truyện kế tiếp là gì? Nam phụ thích nữ chính?" Hắn hỏi.
"Yes, đúng vậy. Muội thật muốn xem huynh sẽ thế nào."
Thẩm Nhạc Nguyên nhếch miệng cười: "Đừng vui mừng quá sớm, nhân ấy của muội là một mực si mê Hàn Phong đó."
".... Chúng ta đều là người cùng chung số phận, không cần châm chọc lẫn nhau."
"Ha, còn không biết ai chọc ai trước."
Hai người nhìn nhau một lúc, trong không khí như tràn ngập mùi thuốc súng. Cùng lúc ấy, Tiêu Viễn mang đồ ăn