"Khụ khụ." Tiếng ho khan vang lên.
Tôn Ngưng Tâm đưa mắt nhìn lão giả kia, đầu óc xoay chuyển, có lẽ là người này đã cứu nàng. Chịu cơ thể đau đớn, nàng ngồi dậy, nói: "Đa tạ tiền bối đã cứu tiểu nữ."
"Ha ha, hài tử ngươi cũng thật thông minh."
Tôn Ngưng Tâm mỉm cười không nói. Nàng không thông minh, chỉ là sự thật bày ra trước mắt rồi, suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được.
"Ngươi tên là gì? Sao lại rơi xuống đây?" Lão giả cười ha hả hỏi.
Tôn Ngưng Tâm cười: "Tiểu nữ tên Tôn Ngưng Tâm, bị người ta bắt cóc, sau đó trốn thoát được, bị đuổi theo, người đông đánh không lại nên nhảy xuống."
"...Ồ."
Lúc này Tôn Ngưng Tâm mới để ý đến nam tử phía sau lưng lão, hắn một thân huyền y, tay cầm kiếm, vẻ mặt hệt như mấy công tử ăn chơi.
"Đó là Thẩm Nhạc Nguyên, đệ tử của ta."
"Nha!" Tôn Ngưng Tâm
Khoan
Từ từ
Có gì đó ở đây. Thẩm Nhạc Nguyên?! Đây là nam phụ chung tình của nữ chính sao?! Một thân khinh công không ai sánh bằng, tính tình trầm mặt ít nói. Từ từ, có gì đó sai sai.
Tôn Ngưng Tâm ngước mắt nhìn thiếu niên này, ừ, dung mạo không tồi, nhưng khí chất sai sai nha?!
"Vậy tiền bối là...?" Tôn Ngưng Tâm hỏi.
"Ta họ Thẩm, gọi ta là sư tôn đi!" Thẩm lão giả cười ha hả nói.
"Thẩm sư tôn!"
"Đồ đệ ngoan, từ nay hắn là sư huynh của ngươi."
Tôn Ngưng Tâm: "...." Ngoạ tào! Hình như nàng mắc mưu rồi?! Vậy là nàng có một sư phụ rồi sao? Lão ngoan đồng!!!
"Dưỡng thương cho tốt, khi vết thương khỏi sư phụ dạy khinh công cho con!" Thẩm sư tôn nói xong, cười hài lòng vì đạt được mục đích, phất tay áo rời đi.
Nhất thời trong phòng chỉ còn có hai người, Thẩm Nhạc Nguyên và nàng. Như có điều suy nghĩ, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Nhạc Nguyên, trùng hợp, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt có chút kinh ngạc và nghi hoặc.
Tôn Ngưng Tâm cười khẽ: "Sư huynh, ta hỏi huynh một vài điều nhé?"
"Được."
"Thế kỉ 21, huynh biết không?"
Thẩm Nhạc Nguyên nhất thời sửng sốt, cả người cứng đờ, như bị sét đánh vậy.
"... biết."
"A, đồng chí!" Tôn Ngưng Tâm cười, lúc nãy lúc nàng nói tên, nàng vô tình nghe được câu "WTF?!" Của hắn.
"Từ từ! Ngươi cũng là người xuyên qua?" Thẩm Nhạc Nguyên giờ này mới phản ứng lại.
Nàng dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn hắn.
Không gian chợt yên tĩnh. Không lâu sau, Thẩm Nhạc Nguyên như bị bộc phát, nhào về hướng nàng, chỉ kém không khóc thôi.
"Đồng hương, giới thiệu một chút ngươi ở hiện đại tên là gì? Làm nghề gì? Biết đâu là người quen thì sao?" Thẩm Nhạc Nguyên
Tôn Ngưng Tâm nhấc mí mắt: "Tên Ngưng Tâm, CEO công ty bất động sản Thành Chí."
Thẩm Nhạc Nguyên tỏ vẻ, vô cùng kinh ngạc: "Họ Nhạc tên Phong, thiếu gia họ Nhạc. Học muội, chúng ta thật có duyên!"
"Nha! Thì ra là học trưởng."
Thật trùng hợp, ở kiếp trước (là ở hiện đại đó) họ đã từng quen biết nhau. Nhạc Phong là học trưởng của Tôn Ngưng Tâm, hai