Tháng tám tháng chín là khoảng thời gian nóng nhất trong năm, tới nỗi đến Liễu đại tiểu thư là người suốt ngày được điều hòa hầu hạ một ngày 24 giờ mà vẫn phải luôn miệng nhốn nháo: Nóng quá, nóng quá... Hễ có việc phải ra khỏi cửa là cô y như rằng tỏ vẻ chẳng thể nào sống tiếp luôn. Vì thế cô nương này đã vào một ngày hè đẹp trời, triệu tập mấy vị bạn thân của mình đến Vân Tụ Quán nghỉ mát, chương trình nghỉ mát là -- Mở điều hòa ở mức 16 độ rồi tắm suối nước nóng!
Đây vốn là nguồn suối nước nóng tự nhiên, lúc xây Vân Tụ Quán thì đã thi công cải tạo nó, sau khi lọc bỏ tạp chất thì đưa thẳng lên đến tận tầng ba mươi cao nhất, tạo ra một spa có hồ nước nóng lớn vô cùng. Hâm Nghiên và Mạt Ưu rất thích tắm, nên vừa tới thì việc đầu tiên họ làm chính là hưởng thụ hồ nước nóng ở đây, còn Mộc Phi và Đổng Tiệp thì xuống tầng dưới đánh bóng bật tường. Riêng Tiểu Dương Tử lại quấn trên đầu một chiếc khăn trùm lớn có hoa văn trời xanh bóng dừa, vừa mặc một bộ áo tắm liền thân vừa bọc thêm bên ngoài một chiếc khăn tắm lớn, gần như che kín không còn kẽ hở, sau đó bận rộn bưng bê đủ loại hoa quả và đồ uống chạy qua chạy lại bên bờ hồ.
Đâu phải cô không muốn tắm suối nước nóng chứ, nhưng mấy người phụ nữ này cứ thích cởi trống trơn ngâm suối nước nóng cơ, lỡ để người ngoài nhìn thấy thì biết làm sao giờ, nên Dụ Hiểu Dương đành phải từ khách chuyển thành người phục vụ! Lòng dạ mỗ chuột hamster rất hẹp hòi, chẳng hề muốn những người phục vụ khác nhìn thấy thân hình xinh đẹp của nữ vương nhà mình đâu. Tuyệt Luân thì thấy tự dưng có được một hầu gái nhỏ miễn phí, chẳng chút khách sáo mà sai bảo tới lui.
Lúc Tuyệt Luân vừa xuống hồ ngâm nước nóng thì chợt nghe thấy chuông điện thoại reo, không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, bởi vì tiếng chuông kia chính là bài hát "Người qua đường"!
"Em đang làm gì thế?" Quả nhiên là tiếng của Hạ Thi Khâm.
Tuyệt Luân có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Hạ Thi Khâm lại có thể hỏi cái câu mà chỉ những người yêu nhau mới nói đó. Vốn câu "Em đang làm gì thế?" là một câu nói cửa miệng rất đỗi quen thuộc của các cặp tình nhân, bởi vì không lúc nào là họ không nhớ tới đối phương, thường tự hỏi người ấy đang làm gì. Dù cho thời gian cả hai tách ra không lâu lắm, thì với họ cũng dường như rất lâu, kể cả năm phút trước vừa mới hỏi, thì ngay sau đó vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.
Trước đây người thốt ra câu đó luôn là Liễu đại tiểu thư, thường xuyên hỏi Hạ Thi Khâm rằng "Chị đang làm gì thế ?". Nhiều đến nỗi khiến Hạ Thi Khâm bị hỏi tới bực mình, nên cô đành kiếm nén cố gắng không hỏi nữa. Vậy mà bây giờ lại biến thành Hạ Thi Khâm hỏi cô.
"Em á..." Tuyệt Luân lười nhác vẩy vẩy nước suối ấm áp, tiện thể vứt một cái liếc mắt "thẹn thùng" cho hai vị bạn tốt đang hào hứng xem kịch vui của mình "Em nhàn rỗi."
"Em nhàn rỗi sao không gọi điện cho tôi, cả ngày hôm nay em chưa hề gọi điện rồi." Giọng Hạ mỗ vô lại nào đó cất lên oang oang, hệt như đang rất buồn bực khó chịu.
Ngày hôm đó sau khi tiễn hai mẹ về, Liễu Tuyệt Luân và Hạ Thi Khâm cùng ngủ trong ngôi biệt thư ở Hồng Kông, cả buổi tối Hạ Thi Khâm vừa hôn vừa sờ, nhưng lại chẳng thể tiến thêm bước nữa với Liễu Tuyệt Luân. Kể từ lần đầu lên giường với phụ nữ ở năm mười mấy tuổi, quả thật Hạ Thi Khâm chưa bao giờ nếm trải cái cảm giác rõ ràng rất muốn "làm gì" mà lại chẳng dám làm thế này. Cô cũng không hiểu được, có lẽ khi muốn quý trọng một người, thì hành vi của bạn sẽ không còn như trước.
Sáng hôm sau vừa mới tám giờ, Hà Mỹ Nhã đã gọi vô số cuộc điện thoại tới, thời gian này Liễu Tuyệt Tuân quả thật còn chăm chỉ hơn cả những nhân viên công sở sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca, thức dậy trước cả Hạ Thi Khâm, vừa bò xuống giường đã chạy từ Hồng Kông về Macao giao bản thiết kế. Sau đó Hạ Thi Khâm cũng có việc bận, cả ngày hai người không liên lạc gì, đến tối hôm sau mới có thời gian gọi điện thoại. Ngày hôm nay thì khác, Hạ Thi Khâm kiên nhẫn chờ đợi cho tới tận trưa, vậy mà Liễu tiểu thư còn không buồn gọi lấy một lần!
Tuyệt Luân nghĩ, may là mình rất hiểu vị con giời này, nếu không nghe mấy lời đó có khi hiểu lầm vẻ mặt Hạ tiểu thư lúc này là biểu cảm ai oán hệt như cô vợ nhỏ bị chồng ruồng bỏ. Liễu Tuyệt Luân tiếp tục vẩy vẩy nước, tiện thể chìa một ngón ra chọc chọc cái lỗ tai của Hiểu Dương đang lén lút tiến gần tới để thăm dò "tình báo" cho nữ vương nhà mình, cố tình dùng giọng nói vô cùng nũng nịu: "Không tiện mà, bây giờ em và Hâm Nghiên, Mạt Ưu đang ngâm suối nước nóng."
"Ngâm suối nước nóng!" Giọng được nâng cao thêm mấy độ, Hạ Thi Khâm cười hì hì: "Tôi cũng muốn ngâm, lập tức đến ngay!"
"Này chị —— A lô? A lô?" Người này, rõ ràng đang ở Hồng Kông đó, vậy mà nói hệt như chị ta đang đứng ở phố đối diện nha.
Tuyệt Luân không coi là thật, dù sao trước đây Hạ Thi Khâm cũng thích nhất là việc cô có thể tự mình tìm thú vui đừng quấn lấy chị ta cả ngày, Hạ Thi Khâm cũng chưa bao giờ là một người yêu săn sóc, sẽ chẳng phí công bỏ sức chỉ để đi gặp mặt cô đâu. Lại không ngờ, sau khi ba người các cô vừa tắm bùn xong, định quay trở lại suối nước nóng ngoài trời để ngâm tiếp, thì đã thấy Hạ Thi Khâm đang mặc một bộ đồ trắng quần đùi áo cộc đứng bên cạnh hồ.
"Tiểu Hạ, sao lại ở đây thế?" Hâm Nghiên cười nhạt lên tiếng chào.
Gọi Hạ Thi Khâm là Tiểu Hạ rõ ràng có ý muốn trêu chọc, bởi vì Phó Hâm Nghiên nhỏ hơn Hạ Thi Khâm một năm. Nhưng có vẻ mỗ báo báo hiển nhiên không thèm để ý, chỉ cười gian y như kẻ trộm, cặp mắt không ngừng đảo qua lại giữa ba người Liễu Tuyệt Luân, Hâm Nghiên và Mạt Ưu, ba vị đại mỹ nữ với phong cách và khí chất hoàn toàn khác nhau, chỉ có một đặc điểm chung duy nhất là hiện giờ không mặc quần áo, mà chỉ dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người, thật là một cảnh đẹp tuyệt sắc hiếm gặp nha.
"Tôi đến ngâm suối nước nóng." Hạ Thi Khâm nhếch miệng cười.
Tuyệt Luân đáp: "Ngại quá, bây giờ là thời gian dành riêng cho mỹ nữ, cấm dê xồm vào. Thấy Đổng Tiệp và Mộc Phi không, họ đâu có vào, chẳng lẽ lại cho chị vào để bị nhìn hết à." Ngụ ý, bây giờ là lúc dành riêng cho tiểu thụ, tiểu sắc công muốn vào ngắm mỹ nữ hả, mơ đi.
"Vì sao chứ? Thế còn nhóc đó." Hạ Thi Khâm chỉ vào Dụ Hiểu Dương.
"Nhóc đó à ~ Chị có thấy nhóc đó tắm suối nước nóng mà còn mặc tới vậy không." Tuyệt Luân cười quyến rũ, nháy nháy mắt liếc về phía Dụ Hiểu Dương, Hiểu Dương lập tức đỏ bừng mặt, ôm chầm lấy Phó Hâm Nghiên không buông.
Được rồi, Hạ Thi Khâm liếc nhìn bộ quần áo bơi liền thân chuyên dùng cho thi đấu của Hiểu Dương, không những thế bên ngoài còn quấn một vòng khăn tắm, bảo thủ đến như vậy, không bị mấy người phụ nữ lợi hại này trêu chọc chết cũng là phước rồi, làm sao dám nhìn ngắm ai chứ.
Cuối cùng không thể tắm suối nước nóng, nên Hạ Thi Khâm tính đi kiếm Mộc Phi để chơi, ai dè nghe thấy Mộc Phi đang chơi bóng cùng Đổng Tiệp, mà cô và Đổng Tiệp lại chẳng ưa nhau, vì thế không còn hứng thú chơi bóng nữa. Dứt khoát ngồi ỳ một chỗ giở loạn tạp chí xem giết thời gian, hay nói thẳng ra là... Chờ.
Chẳng ngờ cứ vậy đợi đến tới tận xế chiều, tới giờ cơm tối Hạ Thi Khâm đáng thương bị bỏ lơ cả buổi lúc này mới được mời đi ăn, còn bảo rằng tất cả mọi người đều chờ cô đến. Bàn ăn được đặt ở khoảng sân bán lộ thiên trên tầng cao nhất, mặt bàn được trang trí bằng rất nhiều ngọn nến trắng, xung quanh chỗ ngồi còn bày những tấm bình phong tinh xảo, vừa có thể chắn gió vừa tạo lên không khí hoa lệ cho nơi đây. Ngoài nhóm của Tuyệt Luân, thì Mộc Phi và Đổng Tiệp cũng đã có mặt, quả thật tất cả đang chờ mỗi cô.
Lúc này Hạ Thi Khâm đã thay một bộ có quần dài vàng nhạt, áo hai dây lót trong và khoác thêm một chiếc áo comlpe bên ngoài, vì bực tức mà càng toát nên khí chất lạnh lùng, khiến cô nhìn vừa trung tính vừa có nét mềm mại. Khi ngồi xuống rồi lại phát hiện, tuy gọi là ăn cơm nhưng chẳng thấy món mặn nào, trước mặt mỗi người chỉ đặt một chén sứ màu trắng, bên trong